9.15.2011

MÀU HOA MÀU ÁO

MÀU HOA MÀU ÁO
                                    Tuỳ bút Hoàng Thanh Hương
Hoa ấy chỉ nở vào mùa khô, nở rực các sườn đồi sườn đèo, cái màu vàng rực rỡ cứ hướng về phía mặt trời mà đón nắng. Và gió đến là ùa ập vào nhau nghiêng ngả giống hệt những cánh tay nhỏ xíu vẫy vẫy như chào đón như tạm biệt tuỳ vào tâm trạng của bạn. Cứ nhớ mãi câu thơ của nhà thơ Hồng Thanh Quang ngày còn ở Pleiku:
Càng xuống đèo anh càng nhớ em hơn
Đèo anh nhắc trong thơ là đèo Mang Yang và An Khê là chắc rồi vì nghe kể hồi ấy chàng lính Hồng Thanh Quang mang theo một mối tình với màu hoa hoang dại ám ảnh dã quỳ kia xuôi về Quy Nhơn nhận nhiệm vụ mới để rồi xa Pleiku mãi đến tận bây giờ.
Vào đất này từ hồi còn bé, theo cha đi làm rẫy gặp màu hoa nhớ hoa hướng dương quê Bắc, lớn hơn khi tuổi thiếu nữ mơ mộng theo mẹ thồ hàng rong ruổi bán làng xa làng gần cũng lại gặp màu hoa dọc các triền đường qua hồ T’Nuêng, Sư 320, Ia Sao… Ngày ấy chưa đông dân cư như giờ, hoa gặp chỗ trống, thoáng đãng là nảy cành bật chồi tua tủa quây quýt mà vươn, mà xanh và nở hoa vàng rực, hương toả nồng nã, hoa chỉ sống nơi hoang dã, yêu không gian tự do phóng khoáng không hợp bình sứ bình gốm sang trọng cầu kỳ, bạn thử cắt một đoá, đem vào nhà, cắm bình quý mà coi, dẫu chan chứa nước vẫn sẽ bợt bạt và héo rũ ngay.
Khi đi học xa nhà, trường nơi miền biển, hoa muống lan dày ken dọc các bờ cát ngoài bãi biển trước mặt, màu hoa muống tím thanh và mỏng manh, dịu dàng như cô gái nhỏ ngoan hiền, hoa rất đẹp nhưng vẫn không làm tôi nguôi nhớ sắc dã quỳ vàng nhưng nhức phía cao nguyên. Thế là những bài thơ ra đời dè dặt, thấp thoáng nỗi nhớ màu hoa tôi yêu như mắc nợ tự kiếp nào. Khi gặp anh, màu áo anh khiến tôi mơ hồ, hoài nghi những cảm xúc đang run rẩy, cái màu ấy dưới nắng quá chói chang nhưng không thể lẫn vào đâu được giữa bao người đang tấp nập ngược xuôi, giữa những ngổn ngang máy móc đồ sộ, thế là tôi thích màu áo có sắc vàng gần giống màu dã quỳ của đồi núi Tây Nguyên và tôi yêu anh cứ như là phải thế. Anh ngạc nhiên khi tôi thờ ơ với các loài hoa quý tộc thỉnh thoảng anh đem tặng và càng ngẩn người khi một chuyến pícnic cùng bạn bè lớp cũ của tôi rủ vào rừng, tôi gần như bị thôi miên bởi một vạt dã quỳ đẹp không thể tả đang khoe rộ, những bông to nở xoè viên mãn và vàng át cả màu nắng trưa đang thi nhau đổ xuống, mùi thơm ngầy ngậy hăng hắc tạt vào cánh mũi mời mọc, tôi mê man giữa vạt hoa, nhảy tung tăng như đứa trẻ và hết cài chúng lên tóc lại kết đội lên đầu, bện đeo vào cổ… anh ngây như tượng, mắt nhìn không chớp. Sau này lúc yêu anh lắm lắm rồi tôi mới hỏi lại chuyện cũ, anh tủm tỉm rồi thầm thì: Chưa bao giờ anh thấy một cô gái nào đẹp rực rỡ như em lúc ấy. Tiếc là anh chẳng có tí năng khiếu mỹ thuật, lại càng không biết làm thơ nếu không thì… Tôi tin là anh không nịnh bởi lẽ dưới ánh nắng ấy, màu hoa ấy, màu má tôi xuân thì và những vui sướng ngập tràn trong ánh mắt và trên môi thì chắc lúc ấy tôi dễ thương thật. Hoặc ít ra trong mắt người yêu mình tôi đã xinh đẹp như một nàng công chúa hoa vàng từ cổ tích ngàn năm bước ra. Có cô gái nào lúc bé thơ không mơ mình là công chúa?
Thế rồi tôi làm vợ anh, màu áo thường trực trong tôi, cùng mùi hương anh quen thuộc lẫn với mùi dầu máy anh mang theo về sau mỗi ngày tan ca. Tôi đóng một chiếc móc bằng inốc nơi phòng thay đồ dành riêng cho anh treo đồng phục mỗi ngày. Mắt tôi đã quen thân với màu áo ấy đến nỗi một hôm nào đó bất chợt nhìn lên chiếc móc thấy không có màu áo kia hiện hữu bỗng giật mình, cảm giác như thiếu vắng một điều gì đó không chịu nổi. Tôi chắc anh không hề biết những gì tôi đang nghĩ, mà tôi cũng không muốn nói cùng anh bởi đó là điều tôi riêng tư muốn cất giữ cho mình để thấy yêu và cần anh hơn mỗi ngày bên nhau. Nghề báo nghề văn cho tôi cơ hội đi đây đó, gặp gỡ nhiều cuộc đời số phận để biết quý trọng giữ gìn hơn những gì mình đang có. Đâu đó trong những chuyến đi tôi vẫn luôn gặp màu hoa mình yêu đắm đuối, và mỗi lần nghĩ đến màu hoa tôi lại nhớ về màu áo của người thân yêu ấy và thầm tin có lẽ cuộc đời này có những duyên nợ.
Dã quỳ sẽ còn rực rỡ qua xuân nhiều tháng nữa, giữa ngập tràn những sắc mai, đào, lan, huệ, trà mi… tôi vẫn tìm cho riêng mình chút sắc vàng hoang dại đồi xa./.
  3 /2010.
   H.T.H

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét