1.03.2023

 

                                                                                                     

Đại tá Lã Văn Mùi nguyên là Phó Chính ủy Binh đoàn 15, anh gắn bó với Tây Nguyên một đời binh nghiệp, vùng đất đỏ bazan, con người, thiên nhiên, những thăng trầm buồn vui đời mình, đời đồng chí, đồng đội đã thấm ngấm vào anh, theo thời gian thành vần điệu tỏa trên trang giấy những khi cô đơn trong chiều muộn, trong đêm vắng. Anh viết không nhiều những mỗi khi có bài mới ra đời là chân thành cảm xúc, ý tứ dạt dào, nỗi niềm da diết.

Mời quý độc giả thưởng thức chùm thơ nhỏ của anh những ngày cận Tết Quý Mão 2023! Cầu chúc quý độc giả một năm mới an khang, thịnh vượng, cầu mọi điều bình an đến mọi người, mọi nhà.

 

Lã Văn Mùi

 

Trái tim mùa thu

 

Mùa thu lại về trên sân chùa Mía

Mây trắng xứ Đoài bồng bềnh trôi xa

Con trở về trong thấp thỏm cơn mơ

Về với trăng sáng đầu thềm cha bắt nan đan dậm

Mẹ ầu ơ “cái cò... cái vạc…cái nông”

Cổng làng Đường Lâm viên gạch đá ong nói lời lịch sử

Cánh diều cong cõng ước mơ hát lời hạt lúa

Ngày giặc đến nhà mẹ tiễn con đi…

Giờ đây mùa thu còn mà mẹ cha ngàn dặm

Đời con mồ côi… mồ côi

Chẳng còn đêm đêm cha ngồi bên đèn

Dạy con điều nghĩa nhân phải trái

Nâng con từng bước đường dài

Vượt qua mưa bom, bão đạn dằng dặc trường chinh

Mẹ ơi ngắm trăng thu mỗi mùa nhớ mẹ

Trăng như khuôn mặt mẹ mỗi rằm

Kí ức mẹ không bao giờ xa lắc

Con đã bao ngày trận mạc

Sốt rét rung người thảng thốt gọi mẹ ơi

Đêm nay, gió thu khuya rừng le, rừng khộp

Tiếng chim Từ Quy khản giọng gọi bầy

Gương nước Biển Hồ một áng mây bay

Mùa thu xứ Đoài ơi thương nhớ!

Dẫu Bắc -  Nam muôn trùng cách trở

Dẫu sóng gió ngàn khơi

Cho dù tàn hơi, tàn hơi

Cha mẹ, quê nhà ghim nỗi nhớ trong tôi…

                                                                                        L.V.M

Lã Văn Mùi

 

NHỚ NGƯỜI     

Người đâu sao giống người xưa

Gợi lòng ta những sớm trưa nhớ người

  Nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười

 Nhớ đôi môi thắm, nhớ lời người trao

 "Yêu anh yêu tới khi nào

Nước sông Đáy(*) cạn, núi cao kia mòn

 Thoắt trôi! Bốn chục năm tròn

Người xa ta mãi có còn thấy đâu

 Thương sao một mối tình đầu 

Chìm trong ký ức, nỗi đau nhớ người...                        

                                                          L.V.M                                              

( *) con sông Đáy chảy qua làng Chuông, Thanh Oai, Hà Nội.

 

Lã Văn Mùi

Nhớ em

          (Tặng người bán hoa đồng tiền ở Pleiku)

Bông đồng tiền rực rỡ

Em trao tôi hôm nào

Em mỉm cười duyên dáng

Giọng với theo ngọt ngào

 

“Nhớ mua quà Hà Nội

Một cành đào nhé anh!”

Ánh mắt người trong veo

Theo tôi về phương Bắc

 

Mong ngày về gặp mặt

Tìm em người bán hoa

Trao em mùa xuân thắm

Trao em tình thiết tha.

                               L.V.M

 

Lã Văn Mùi

 

Mơ xuân

 

Đường Lâm [1] vấn vít làn sương ấm

Biển Hồ thiêm thiếp giấc mơ xuân

Chơ rao gọi bạn xanh vòm biếc

Chùa xa thánh thót tiếng chuông ngân.

 

Ngày anh vào lính - xuân mười bảy

Mẹ chạy theo đoàn ríu bước chân

Em đứng lẫn vào trong hội bạn

Còi tàu giục giã bước hành quân.

 

Kết thúc luyện quân anh về phép

Gặp em e ấp Tết lên chùa

Thế rồi trận mạc… thư đi lạc

Anh về em đứng khóc trong mưa .

 

Hương xuân trải khắp trời Nam - Bắc

Bên thềm hoài tưởng nhớ xuân xưa

Khua tay tóc rụng đôi sợi bạc

Quê ơi! thương nhớ mấy cho vừa…

                                                 

L.V.M

 

 

 

Lã Văn Mùi

 

Tặng sổ

Em tặng anh cuốn sổ

Bìa giản dị đơn sơ

Một chữ M ở giữa

Gởi tình thương vô bờ

 

Tình em như con sóng

Vỗ về bến bờ anh

Trào dâng hồn biển  cả

Gió ru hàng dương xanh…

 

Tình yêu thật vô biên

Không bến bờ ngăn cách

Và trái tim say đắm

Không phai nhạt bao giờ

 

Nhớ em đến ngẩn ngơ

Khi thuyền vừa rời bến

Nâng niu trang sổ nhỏ

Anh viết lời yêu thương…

                             L. V.M

 

 

 

 



[1] Đường cổ thuộc Hà Nội.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét