Hoàng Thanh Hương
Đàn bà núi
em - người đàn bà của núi
bước chân ngược dốc quen rồi
mắt quen một hướng mặt trời
trái tim thẳm sâu hang đá
biển ở đâu đó xa xôi nơi có nàng tiên cá
có rêu xanh và những cánh buồm
em khát khao biển nên anh thổi hồn vào khối gỗ
những biểu tượng biển/rừng huyền hoặc u minh
em - người đàn bà của núi
chân trần gỗ lim, ngực nồng nàn gió
thương là nói thương, nhớ thì nói
nhớ
bụng thật như hạt gạo, hạt bắp
căng no nắng gió đại ngàn
Rượu uống thâu đêm, soang, hát
thâu đêm
Say say say ê a hát, rầm rì chuyện kể
mời anh hết cùng em một cang mười cang
thế là nên tình nghĩa nợ duyên...
em - người đàn bà của núi
quen suối quen rừng, quen sương
gió nắng mưa
quen tiếng lửa đêm đêm nhà sàn
cửa mở
trăng sao canh giấc êm đềm
cỏ thơm ru giấc êm đềm
anh đã thương em thì thương cả
bậc cầu thang
ngôi nhà em dưới chân núi đá.
em - người đàn bà của núi
chân trần gỗ lim, ngực nồng nàn
gió
thương là nói thương, nhớ thì nói
nhớ
mời anh hết cùng em cang nữa
Cho tình nghĩa nợ duyên thêm đậm,
thêm nồng./.
H.T.H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét