Họ và tên: Nguyễn Thị Hiền.
Bút danh: Thuận Ánh.
sinh năm 1977.
Giáo viên dạy văn cấp THCS
Quê quán: Nga Sơn - Thanh
Hóa.
Hội viên hội VHNT tỉnh Gia
Lai.
Tác phẩm đã xuất bản: Tập thơ
Đỏ môi nhau những chiều.
Thuận Ánh là một trong số
những cây viết trẻ của của Gia Lai, bắt đầu gia nhập Hội VHNT Gia Lai cách đây
3 năm, lặng lẽ viết, lặng lẽ ấp ủ từng câu chữ đến giữa năm 2018, nhóm những
người bạn văn của cô ở TP. hồ Chí Minh
đã tài trợ xuất bản cho cô tập thơ đầu tiên có cái tên rất gợi: Đỏ môi nhau
những chiều. Là cô giáo dạy môn ngữ văn, là một phụ nữ đa cảm, thơ Thuận
Ánh là những cảm nhận, bộc bạch, bộc lộ quan điểm của một người nữ đang ở độ
tuổi đẹp mặn mòi của đời người về tình yêu, về kiếp người, về quê hương Thanh
Hóa nơi cô sinh ra, quê hương Gia Lai nơi cô lập thân lập nghiệp. Cảm giác bao
nhiêu nỗi lòng tâm tư của người viết cứ thong thả dàn trải trên từng trang thơ
của cô trong tập thơ đầu tay, thật như đếm, thật như lòng cô khi đối diện với cô
đơn, với thất bại, với thất vọng về người về đời trong những va vấp, bon chen, vây
bủa lo toan của một kiếp người khi mang phận nữ nhi. Xin trân trọng giới thiệu
với bạn đọc 3 bài thơ nhỏ của cây viết trẻ của văn học Gia Lai: Thuận Ánh.
BỤI ĐƯỜNG
Chiều. lại chiều, anh đi ngõ
cửa sau
Mau mải dấu em lau đi đám
bụi đường dính áo
Nhanh tay rũ những đắn đo suy
tính
Mơ dỗ dành em bằng nụ cười
chiếu lệ của gia đình
Ngày lại ngày, đám bụi ấy lớn
lên
Gieo áo anh những nhạt phai
sắc màu,
gieo tim anh những nhạt phai
ánh mắt
Chỉ còn em ngẩn lòng,
chạnh thương nỗi kì công
những lần chọn lựa
Dành tặng anh trong âu yếm
tiếng cười
Em ước mình đừng quá cầu toàn
Khi âm thầm lựa thêm áo mới
Lúc nhẫn nại thay anh gột đám
bụi chiều vừa bám
Chiều lại chiều. anh vẫn chọn
ngõ cửa sau
Chiều lại chiều, anh vẫn chọn
ngõ cửa sau
Trái tim em thêm ngàn lần đau
nhói
Bụi vẫn bụi, vẫn đầu đường,
nơi chợ
Em lâu dần chuyện lạ hóa
thành quen.
- Tháng 01/2015 -
NGOẠI TỨ TUẦN
Chiều muộn rồi, nắng rót mật
trong nhau
Tình sánh trong tim, chín một
màu yêu nhớ
Ngoại tứ tuần phải đâu là bỡ
ngỡ
Chắt chiu từng giọt mật cuối
mùa yêu
Hẹn một lời thôi mà tím cả
buổi chiều
Sau nắng, sau mưa, sau rất
nhiều giông tố
Sau những yêu – tin, sau một
lần giang dở
Ta bình yên cho gió chướng
dịu hiền
Khi yêu thương nhiều thì chỉ
biết lặng im
Em ngồi lặng lẽ cho gió chiều
mơn trớn
Giấc mơ đêm qua còn mang
nhiều đau đớn
Anh chẳng biết vỗ về, chỉ xin
được đau đớn cùng em
Ngoại tứ tuần, yêu như nốt
nhạc trầm
Thương từ những đường gân tay
gầy guộc
Thương mắt trũng sâu bởi đêm
đêm thức giấc
Chạm đáy tim mình, thương
thế, đủ chưa em.
- Pleiku, 11/2016 -
MẸ TÔI
Mưa như cái buổi ngày xưa
Mẹ tôi đội lễ sang thưa họ
hàng
Mang câu nối dõi tông đường
Mẹ đi hỏi cưới người thương
cho chồng
Người ta áo đỏ quần hồng
Rộn ràng pháo nổ cho lòng mẹ
đau
Nghĩa tình nhuộm đỏ miếng
trầu
Duyên ai ngang trái cho sầu
trời mây
Mắt tròn con trẻ thơ ngây
Mưa đẫm vai gầy, mẹ ướt con
khô
Bùn vương nâu đất chéo go
Đội mưa thay nón lá dừa ngày
nao
Mắt nhòe ướt trận mưa rào
Tuổi xuân rớt xuống thẳm sâu
ao làng
Bởi chưng nặng chữ đa đoan
Mẹ tôi lỡ phận dở dang duyên
mình.
- Thuận Ánh -
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét