7.10.2014

                                                Bóng
                                                                 
                                                                         Truyện ngắn Hoàng Thanh Hương

Nàng muốn mất tích như T. Nàng chẳng nhớ tên bà nhà văn cuốn tiểu thuyết đó và hồi ấy nàng thấy câu chuyện của T thật phi lý. Nhưng giờ thì nàng muốn giống cô ta. Nàng muốn biết chồng nàng cảm xúc thế nào, nàng bắt đầu lẩn thẩn rồi, đã đến nước này mà còn lăn tăn người ta thế nào, ra sao sau khi mình biến mất. Rõ vớ vẩn. Đúng là nàng dở hơi biết bơi như mẹ hay chê. Đúng là nàng còn thương người ta mà nàng cứ gân lên chống chế. Nàng uống ực ly rượu vang thứ 4, lại số 4, những số 4 nàng luôn cố tình chọn vì thầy bói bảo nó hợp với cung mệnh nàng. Con số quý nhân phù trợ, may mắn tình duyên. Mắt díp lại, màn hình vi tính lung linh, con chữ nhảy múa uốn lượn trêu chọc những ngón tay run rẩy của nàng. Nàng chưa kịp bấm send câu chúc sinh nhật cộc lốc đính kèm hình ảnh bông dã quỳ nở bung trong thứ ánh sáng ngược chiều mù mù tím thì đã gục xuống bàn. Bản “Dạ khúc” cứ chạy đi chạy lại suốt buổi sáng, giọng ca sĩ Lệ Quyên rên rên: cần tay níu để thấy anh còn gần, cần môi nóng để biết lòng còn ấm cúng, cần thêm anh chở che những khi em lo sợ, cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu...
Buổi sáng, căn phòng số 104, nàng nghe hơi lạnh ngấm đều vào cơ thể buốt nhói rời rã, tiếng chim gù lạc lõng, nàng cố dỏng tai nghe tiếng gù hồi âm. Chỉ là một giọng cô độc, nàng bỗng thương con chim bồ câu ngoài kia hơn mình, chuông báo tin nhắn đến phút phút lại tíng toong, cả hai máy điện thoại. Nàng không thể cầm lên, tay nàng như bị cột đá, như bị trói quặt ra sau lưng. Nàng muốn đọc tin nhắn nhưng nàng sợ, một phút nhói buốt, một phút ơ thờ. Nàng sợ cả hai cảm giác, nếu là nguyền rủa nghiến ngẩm nàng đau một, còn là van vỉ thứ tha nàng đau mười. Nàng đã không còn chú ý mình đã bị anh đánh và chửi rủa như điên bao nhiêu lần từ sau ngày nàng đập tan khung ảnh cưới, tự vác vứt ra bãi rác đầu phố lúc trời chưa hửng. Nhưng nàng nhớ lần này, khi nàng khoác túi lên vai, anh lao tới, cổ họng nàng rát bỏng, bức tượng gỗ phật di lặc bay thẳng vào ngực và nàng rơi vùn vụt xuống một hố trơn tối đặc, rợn lạnh. Buổi sáng, căn phòng 104, nàng nghe thấy tiếng khóc con trai hu hú, tiếng mẹ cầu niệm lầm rầm, tiếng bố ho rời rạc, tiếng chân người ra vào gấp gấp. Nàng không nhìn thấy gì, nhưng tai nàng thính nhạy, nàng chớp mắt liên tục, một màn trắng nhòa, tan loãng, mờ mờ khuôn mặt với sống mũi quen quen. Nàng quơ tay, khuôn mặt biến mất, nàng gọi u ơ, chẳng có cái tên nào lúc này để mà phát ra, chỉ cảm nhận được một bàn tay rất ấm, nắm chặt, bóp nhè nhẹ những ngón run bấy, nhếp mồ hôi. Nàng cố mở lớn mắt để nhìn, nhưng khuôn mặt càng mờ ảo, nàng đang đi lạc giữa một vùng sương lúc dày, lúc mỏng, càng bước tới càng rợn lạnh mù mịt nhưng tai nghe rõ tiếng anh. Anh đang nức nở, kể lể, than trách mình nóng nảy, anh đang ỉ ôi những cơn say làm anh mất trí, những bướng bỉnh cố chấp của nàng khiến anh không thể kiềm chế... nàng muốn bảo anh ngừng nói để cho nàng định hướng, sương dày  quá, mí mắt nặng trĩu và ướt sương, tự dưng nàng buồn ngủ. Anh đang nức nở, kể lể, nàng muốn ngủ, nàng muốn nói anh im lặng để nàng ngủ nhưng môi nàng cứng đơ, ai bịt miệng nàng bằng những miếng vải dày, mùi thuốc sát trùng khó chịu quá, nàng ghê cổ, muốn nôn, bụng nàng thon thót như hồi sắp sinh thằng Lô Lô. Tay anh, chắc là tay anh, 44 ngày nàng ly thân anh, nàng quên mất hơi ấm bàn tay anh, mùi cơ thể và gần như cả khuôn mặt, vì lần nào anh say đánh chửi nàng và thằng Lô Lô, hai mẹ con nàng đều chỉ kịp  ra đường tót lên taxi trốn biệt. Nàng muốn ngủ, căn phòng chỉ toàn màu trắng, nàng thả rơi tay anh, trôi bềnh bồng về phía những chấm sáng như sao trời đêm mùa hạ. Chợt nàng nhìn rõ mồn một cơn bão đang vần vũ và những mái nhà dày bụi.
Cơn bão làm trời mưa cả tuần, căn nhà gỗ mái tôn muốn sập rụp mỗi lần gió quật, chị em nàng nhốn nháo hứng nước giột và cài cột cửa sổ, cửa bếp. Lạnh tím môi, bữa cơm chiều nấu xong chỉ độc đĩa cá khô chiên và bát mắm đỏ ớt. Cả nhà ăn vội, các em nàng run run rúc vào chăn nằm chê mưa. Nàng dọn dẹp và xếp bầu bí vào sọt, sáng mai tầm 4h nàng cùng mẹ đi bỏ mối trong chợ Giồng. Xe tải anh vào thẳng sân, nàng sắp 22, anh hơn nàng 12. Nàng sinh viên du lịch năm cuối, anh buôn gỗ lậu và hàng nông sản. Nàng lấy anh để thoát nghèo, anh lấy nàng vì yêu. Nàng chê anh già, thô thiển. Mẹ bảo già, thô thiển nhưng nó giàu. Kệ.  Cưới. Đám thành hôn 600 khách, nhà gái non 200, còn lại, nàng chẳng biết ai ra ai, cứ đi vòng vòng cười chào mỏi cứng quai hàm, rã cẳng và say. Say vì anh ép nàng uống với nhóm bạn buôn chuyến biên giới. Anh thích thể hiện, mọi đàn ông đều rất thích thể hiện. Nàng đẹp như một bông hồng, những lắc, vòng, nhẫn lấp lánh trên cơ thể trắng mịn, mảnh mai, thơm thoảng mùi nước hoa Chanel No1. Nàng trở thành tài sản của anh, bà chủ, thủ quỹ, con ở... Những ngày đầu nàng hớn hở với những thứ mình đang có.
Nàng khát nước, cơn khát như khi anh rời khỏi bụng nàng, lăn xuống kéo chăn ngáy và ngáy. Nàng muốn dậy tìm nước, cổ họng bỏng rát, cơn gió thốc đến, nàng nghe mùi hoa dạ đinh hương, nàng đang đứng bên gốc dạ đinh hương hoa trắng li ti thơm rạo rực, sân nhà nàng đầy xác lá khô. À không, bây giờ nó không phải của nàng. Nàng ngó phòng khách, lão Sơn béo đang xem ti vi, lão béo nửa nằm nửa ngồi trên chiếc salông nàng vẫn ngồi vừa ôm thằng Lô Lô vỗ vỗ cho nó ngủ vừa xem phim “Đại chiến hoa hồng”. Lão Sơn béo đã từng gạ gẫm nàng, nàng đã từng tát cật lực vào cái mặt nhờn mỡ và hét ầm ĩ khiến lão sợ cuống chạy biến ra đường. Lão đã lừa chồng nàng từng lần một để chuyến thứ 4 hàng bị bắt trọn, anh trắng tay, căn nhà của vợ chồng nàng bị lão cho côn đồ đến xiết nợ. Cả nhà dắt nhau đi thuê nhà trọ, anh chán đời bia rượu suốt ngày và chửi đời. Nàng lục tìm hồ sơ bằng cấp photo một loạt, đóng dấu xác nhận công chứng sao y bản chính tìm nơi nộp. Bà chủ, thủ quỹ, con ở thất thế 27 tuổi, nàng một con ngó mòn con mắt nhưng nghèo mạt. Nàng không biết bắt đầu từ đâu để xin vào nhà nước, kỳ xét tuyển công chức của tỉnh đã qua 10 tháng, phải chờ sang năm, cái đứa bán hồ sơ trên sở nội vụ còn bắt nàng đứng nghe cuộc điện thoại dài 17 phút 37 giây của cô ta với một thằng bồ ở xa nào đó với cái giọng như cháo bấy, rồi mới cho câu trả lời cau có rằng không biết hết hạn xét tuyển rồi à, không đọc báo coi ti vi à, xem trên báo tỉnh ấy các công ty tư nhân đang tuyển, giỏi thì đến phỏng vấn mà làm, chứ xin vào nhà nước hơi bị khó đấy. 8 từ cuối cô ta vẩu môi kéo giọng khuyến mãi thêm một cái nhìn ghen ghét khuôn mặt khả ái của kẻ lâu lắm mới đặt chân đến cơ quan công quyền. Nàng chột dạ chẳng biết mấy con bạn cùng lớp giờ đang làm ở các cơ quan nhà nước có nanh nọc như cái đứa vừa làm nàng ức chết trong kia. Nàng ôm hồ sơ đến 4 công ty đăng tuyển người, nàng trả lời tự tin, trôi chảy những điều họ muốn nghe, cái áo thun 40 ngàn đồng có bông hồng trắng nở hé, khuôn ngực căng nhức sữa phập phồng, ánh mắt những ông chủ thương thương, ánh mắt các bà chủ lườm liếc, lưng áo nàng rịm mồ hôi. Ngày thứ 84, chẳng một hồi âm từ phía các ông bà chủ. Nàng chán nản. Anh hận đời. Căn phòng trọ đêm đêm gầm ghè, lải nhải, loảng xoảng. Căn phòng trọ đêm đêm hức hức tiếng nàng ru con khuya lắc. Nàng quên mất lời mẹ bảo, khi nào mỏi mệt, tuyệt vọng nhẩm 99 lần nammôadiđàphật, 99 lần con lạy đức quan thế âm Bồ Tát. Nàng chỉ nhớ mỗi sữa, bột, cháo, bỉm cho con. Nàng chỉ nhớ mỗi những cái tát như điên của anh chỉ bởi những lý do bé bằng con kiến út. Bây giờ chắc mẹ không nói: Nó già, thô thiển nhưng giàu. Cổ họng nàng bỏng rát, cơn gió thốc tới. Nàng bổng người bay vút khỏi khoảng sân thơm ngây ngất hoa dạ đinh hương.
Nàng lạnh, cơn rét luồn vào thịt xương dưới lưng nàng, nàng cố rúc vào một góc, nàng nép vào một hóc kín tối um, mắt nàng lướt trên những mái nhà mờ mờ sương, nàng chờ nắng lên để chui  ra sưởi ấm, nàng thích ánh nắng ấm áp sớm mai, bố nàng dạy mỗi sáng dậy, xoa hai lòng tay vào nhau thật mạnh cho nóng lên rồi xoa đều lên mặt, xuống cổ, hai cánh tay để máu lưu thông, để da dẻ mịn màng tươi hồng. Nàng đã làm thế suốt thời con gái, đến khi lấy anh, nàng bận tiệc tùng, bán buôn cùng chồng, ăn ngủ làm việc chẳng theo thời gian biểu thông thường, có hàng về chẳng kể 3 giờ sáng hay 12 giờ trưa nàng và anh lên xe đi, ăn đường ăn chợ rồi anh chọn hàng, giành hàng, nàng kiểm hàng và trả tiền. Nhà nàng có kho lớn, anh dồn tất vào đấy, bắt mấy đứa cháu xếp theo loại, bảo quản cận thận. Những kỳ được giá cà phê, tiêu, mì nàng đếm tiền mỏi tay, mùi tiền làm nàng ho sặc sặc, nàng đeo khẩu trang hai lớp, ngồi bên anh xếp từng cục vào két, anh thỉnh thoảng liếc tình, thỉnh thoảng quay sang bẹo má nàng hứa hẹn. Dưới lớp khẩu trang bí bít môi nàng giãn nhẹ. Nàng cũng cố gục đầu vào vai anh khi anh ngập ngừng bảo nàng soạn ít tiền, mua ít thuốc bổ về biếu ông bà ngoại. Nàng chán chuyện vợ chồng đến tận cổ, anh hùng hục như trâu cày, nàng mím môi cong người cho xong. Rã rời, mệt mỏi vật vào giấc ngủ chẳng giấc mơ nào lung linh. Quẩn quanh, quanh quẩn với từng ấy chuyện nàng cảm giác mình không giống người. Có lần nàng thèm đi biển, anh bảo vớ vẩn, biển đầy bọn háu gái, phơi thân ra cho chúng nó ngắm miễn phí à, dẹp. Uh thì dẹp, nàng mở google tìm những hình biển đẹp nhất đăng lên facebook. 98 like, 29 comment, nhiều người thích biển như nàng, họ chia sẻ với nàng biển rất dịu dàng và rộng lượng. Nàng chẳng cần biết sâu sa thế đơn giản nàng chỉ muốn chạy nhảy thải mái trên cát mịn và bơi thỏa thích trong làn nước xanh mát đó. Đơn giản vì nàng muốn ăn những món hải sản dân dã bán trong những quán lô nhô dãy dãy trên bờ kè, đơn giản nàng muốn nhìn ngắm và sống trong một không gian khác, không phải cái không gian nàng đang tồn tại mỗi ngày với những bao, bịch, thùng, hộp với những cuộn tiền bụi bặm khiến nàng ho sặc sụa, với căn phòng ngủ 60 mét vuông càng cố gắng dọn dẹp càng bừa bộn, với những đêm anh hùng hục trèo lên bụng nàng, cấu nàng bầm vai, tím eo rồi vật ra ngáy và ngáy như trâu rống mặc nàng với những suy nghĩ quanh quẩn, bực dọc, ấm ức.
Nàng đang bay trên những khóm hoa thơm ngát khu vườn nhà anh. Nàng ghé cửa sổ căn phòng tầng hai, rèm cửa thơm sặc mùi comfor, chị giúp việc nhà anh là người sạch sẽ và tế nhị. Chị ấy thường làm sữa chua cho nàng ăn mỗi khi nàng ở lại dùng cơm với anh những hôm công việc nhiều. Khách sạn của anh cần một lễ tân, bạn nàng giới thiệu, bạn nàng chở nàng đến, bạn nàng ngồi bên cạnh chờ, anh hỏi nàng 4 câu, nàng trả lời tự tin, trôi chảy. Câu cuối cùng nàng nhìn thẳng mắt anh: Tôi rất mong được nhận vào làm ở đây, tôi sẽ cố gắng làm tốt những việc được giao, hãy cho tôi thử việc, nếu sau một tháng tôi làm không đạt anh có thể đuổi việc tôi. Mắt nàng lúc ấy cay cay, 364 ngày với đống hồ sơ gửi khắp thành phố, với những câu hẹn sẽ hồi âm sớm nhưng không hồi âm, với những đêm bế con đi vòng vòng trong phòng trọ 40m vuông vừa ru hời hời vừa nghĩ đến số tiền dành dụm đang cạn. Nàng chán nản. Anh hận đời. Căn phòng trọ đêm đêm gầm ghè, lải nhải, loảng xoảng. Căn phòng trọ đêm đêm hức hức tiếng nàng ru con khuya lắc. Nàng nhìn anh, mắt có nước. Anh cúi xuống bối rối, cây bút tuột khỏi tay, tim đập rối loạn. Nàng nhận được hồi âm ngay sáng hôm sau. Trước khi đi làm nàng được chồng tặng cái tát dằn mặt đừng ỉ đi làm có tiền mà lên mặt với chàng. Nàng tiếc sự vui mừng báo tin lúc đêm với chồng, nàng chấm hai khóe mắt nhẹ nhẹ rồi lên xe đi. Gió thổi mát mặt, gió làm nước mắt ngược rơi phía sau. Công việc phù hợp, nàng rất thích những bộ đồng phục được may theo thiết kế của anh, nàng thích chiếc bảng tên màu vàng mạ của mình, nàng thích những bữa ăn trưa với đồng nghiệp với những chiếc hộp ba ngăn đủ màu. Hết 8 tiếng mỗi ngày nàng về đón Lô Lô, nàng nấu cho anh bữa tối, nàng ăn cùng anh chậm rãi, nàng ngọt nhạt khuyên anh bớt buồn tìm việc đi làm để gây dựng lại cơ ngơi. Anh nằm im, râu anh rặm rặm lưng nàng, tiếng thở nặng nặng. Nàng tính cuối tháng nhận lương, nàng mua tặng anh chiếc quần ka ki thật xịn, xịn hơn chiếc ka ki màu nâu anh thích năm trước... Nàng bay qua ban công, nàng ngồi xuống ghế đá, chiếc ghế nàng ngồi hôm anh nói yêu nàng, hôm nàng hốt hoảng dứt khỏi tay anh lao xuống sân lấy xe chạy như bay về nhà mẹ. Anh không muốn nàng là người làm công, anh muốn nàng làm bạn gái. Cuộc sống quá phức tạp, quá nhiều thay đổi, ràng buộc. Anh là người đàn ông không thích thể hiện, anh trái ngược hoàn toàn chồng nàng. Nàng di chuyển đến cửa phòng anh, lén vào phòng anh, nàng muốn nhìn căn phòng của người đàn ông nàng thương thầm, nàng né tránh vì sợ mình không vượt qua được giới hạn. Mùi comfor thơm sặc, cổ họng nàng nóng rát, nàng chạm vào bức ảnh nàng phóng lớn dán trên cánh tủ, anh chụp lúc nào nhỉ, tóc sao rối thế nhưng cười tươi tắn, cười him cả mắt. Nước mắt nàng trào ra. Đàn bà dở hơi, buồn cũng khóc, vui vui cũng khóc, hạnh phúc quá cũng khóc. Đời chỉ toàn nước mắt. Nàng ngắm mình trong ảnh. Anh thật là ngọt ngào khi khen nàng đẹp như một bông hồng. Nước mắt càng trào ra. Nàng yêu anh mà nàng cứ gân lên chống chế. Đàn ông mà gọn gàng quá đỗi, chiếc khăn phủ gối này nàng mua tặng anh, nàng ngồi ghé xuống mép giường. Nàng cười nụ, nàng nhớ lại câu nàng nói với anh ngày nào rằng nếu có kiếp sau em sẽ làm vợ anh. Nàng sẽ nằm bên anh trên chiếc giường này, nàng sẽ pha cà phê cho anh giữa đêm, sẽ nấu mì tôm trứng gà lòng đào bỏ  vài lát ớt xanh. Nàng cười thành tiếng, cổ họng nàng nóng rát, cái nóng như  hơi dầu gió anh xoa cạo gáy cho nàng hôm nào, như hai vòng khăn len anh cuốn cho nàng hôm nào, như mắt anh nhìn nàng từ một góc chiếu thuận với quầy lễ tân khi vị khách Việt kiều tặng nàng 100USD và đứng bắt tay nàng mãi, xe taxi còi giục mãi mà chẳng muốn buông. Hôm ấy nàng từ chối mãi nhưng cuối cùng anh vẫn cứ đưa nàng về, giữa đường bắt nàng dừng chỉ để nói: Anh yêu em! rồi quay xe ngược về bỏ mặc nàng đứng bâng khuâng trên cầu, nàng cảm giác bơ vơ, hoang mang, hoài nghi và tự dưng bật khóc. Chiếc cầu - điểm giữa 3 cây số để ngược đến với anh, với người đang làm trái tim nàng thổn thức. Chiếc cầu - điểm giữa 3 cây số để nàng thẳng về với chồng, người đang làm trái tim nàng tan vỡ. Đầu nàng như có đống lửa lớn.
Cánh cửa hé mở, anh bước vào, nàng hốt hoảng bay ra ban công, ban công nhiều gió, nàng nép vào lớp rèm dày sặc mùi comfor, cánh mũi phập phồng. Nàng ngó anh len lén. Anh vội vàng lấy vài thứ giấy tờ và một sấp tiền cho vào chiếc cặp, khuôn mặt u uẩn, môi mím mím, anh nhìn ảnh nàng, lướt qua một giây, quả quyết bước ra khỏi cửa, đi như chạy xuống cầu thang, ra cửa, ào vào xe, mổ máy. Nàng lao theo. Nàng tót vào băng ghế sau. Nàng ngồi sau anh, tay cố bấu vào vai anh những đoạn cua gấp, những đoạn ổ gà ổ voi. Anh chạy nhanh quá, nàng hét lên chậm lại chậm lại. Anh vẫn nhấn ga, kim đồng hồ chỉ 60km/h. Ôi không, đang trong phố mà anh đi quá tốc độ, công an sẽ phạt, những đoạn rẽ, nguy hiểm quá. Nàng lại hét lên chậm lại chậm lại. Nàng cố bấu vào vai anh nhưng càng cố nàng càng bềnh bồng và tuột khỏi vai anh, trôi vèo ra cửa xe. Cổ họng nàng rát bỏng. Cơn gió thốc tới. Nàng ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, bụng nàng cuộn cuộn, nàng muốn nôn. Nàng nghe tiếng mẹ niệm nammôadiđàphật, tiếng mẹ cầu quan thế âm Bồ Tát. Không biết đến số bao nhiêu rồi, cứ phải đủ 99 lần mới linh ứng. Nàng chưa bao giờ niệm đủ 99 lần. Phòng 401. Chồng nàng khóc ư? Anh ấy khóc vì hận đời, vì căm thù lão Sơn béo lừa anh trắng tay, hay khóc vì thương nàng. Nàng rùng mình. Bức tượng phật di lặc gỗ trắc đen bóng nặng 5 cân. Nàng rùng mình nhưng thằng Lô Lô ngồi sau lưng đang ôm chó Bôpbi cười tít mắt.  Sao anh lại mặc cho nàng chiếc váy hoa nhàu nhĩ này, nàng thích chiếc váy tím mua ở Huế, vải thun thật mềm, màu thật dịu dàng lãng mạn. Nàng mặc chiếc váy đó đi đám cưới ai cũng nhìn nàng. Nàng nhìn mình chán nản, khi đau bệnh con người thật xấu xí. Đau thể xác hay tinh thần cũng là đau, cân đâu mà đong đo được nặng/nhẹ, hơn/kém. Thằng Lô Lô ngủ ngon lành giường bên cạnh, bố nàng đang vỗ vỗ mông nó. Bố gầy quá. Bố rất yêu nàng, hình vóc nàng có nhiều nét của bố, ai cũng bảo con gái giống cha giàu ba họ. Nàng giàu tình cảm. Nàng co rúm. Anh ào vào nhanh như lúc anh ào vào xe phóng tới cổng viện. Nàng ép vào tường, mẹ nàng ngừng lầm rầm, bố nàng ngước lên, thằng Lô Lô thở đều đều, chồng nàng xích ra khỏi mép giường đứng lên. Nàng lao đến bên chồng, nàng sợ chàng đánh anh. Chồng nàng luôn dùng đòn để giải quyết các vấn đề. Anh đẩy chồng nàng xích ra, mắt anh như mắt ma cà rồng, chồng nàng đặt tay lên trán nàng xong bỏ ra ngoài. Anh thụp xuống nắm tay nàng đưa lên môi. Nàng muốn nắm tay anh quá, nàng đặt tay ấp lên tay anh, anh không hề biết, anh đang khóc, anh đang thầm thì gọi nàng tỉnh lại, rằng nàng không được phép bỏ anh lại, rằng nàng phải vì thằng Lô Lô, nó đang khát sữa. Anh vùng đứng dậy, bế thằng Lô Lô đặt lên ngực nàng. Anh vỗ vào lưng nó khuyến khích, thằng bé thèm ti mẹ rúc ráy. Cổ họng nàng rát nóng. Gió thốc u u quanh nàng. Mắt nàng tối sầm, ướt lạnh. Nàng huơ tay, nàng quay tròn tròn tìm hướng thoát khỏi bóng tối đặc quánh. Có âm thanh gì đó, to nữa lên, tiếng nhạc, đúng rồi bài hát nàng thích, cái giọng rên rên của Lệ Quyên, bản “Dạ khúc” của nàng. Có âm thanh gì đó. Nàng không quay tròn tròn nữa, nàng phải đứng im để định hướng âm thanh. To nữa lên. Gió thốc u u. Gió lấp mất tiếng nhạc của nàng. Bóng tối đông đặc và trơn lạnh. Nàng đứng im định hướng. Có ánh sáng nhấp nháy phía xa tít, nàng hướng về ánh sáng, mắt nàng căng lên, nàng nhích từng bước về phía ánh sáng. Tiếng nhạc to dần, nàng nghe rõ lời bài hát rồi: cần tay níu để thấy anh còn gần/ cần môi nóng để biết lòng còn ấm cúng/ cần thêm anh chở che những khi em lo sợ/ cần thêm yêu hay cần thôi biết yêu... cả tiếng thằng Lô Lô ngọng líu lo măm măm... măm măm... cả tiếng mẹ lầm rầm. Cả  tiếng anh: Dậy đi Thư ơi! Thư ơi, anh yêu em... anh yêu em. Cả tiếng chồng nàng: Anh xin lỗi, anh xin em đừng bỏ bố con anh. Mắt nàng mờ ướt nhòe nhòa, nàng cố mở lớn mắt để không mất dấu những ánh sáng nhấp nháy xa tít. Nàng chới với ngã ngửa ra phía sau nhưng hình như có một bàn tay nắm chặt lôi nàng ngược dậy: Đi về thôi con. Ai đó? Nàng hét lên. Cứu tôi với! Nàng ra sức gào. Nàng muốn thoát khỏi bóng mớ tối dông đặc trơn lạnh. Bàn tay khô ấm giữ chặt tay nàng kéo đi vun vút, nàng cố mở lớn mắt, thảng thốt nhìn ngây khuôn mặt bà ngoại lướt chớp lóe qua những tia sáng trăm màu. Nàng chưa bao giờ đi qua một con hầm nào dài hun hút ẩm ướt và lạnh buốt đến thế. Cửa hầm xa tít, bàn tay khô ấm giữ mỗi lúc thêm chặt, nàng đã nhìn rõ hơn ánh sáng phía xa và cả khuôn mặt ngoại, nàng cười với ngoại, ngoại nheo mắt cười móm mém: Về thôi con! Nàng bấu tay còn lại vào tay ngoại, lướt vun vút qua những thành hầm trơn lạnh tối đặc, tai nghe rõ tiếng anh, tiếng  nammôadiđàphật thứ 99 của mẹ, tiếng thằng Lô Lô bập bẹ măm măm. Ánh sáng cổng hầm ôm trùm nàng chói lói, ngoại rời tay nàng bay lên cười giục bằng mắt: Về đi con. Nàng nghe ngực nặng nặng, nàng căng tay để anh nới lỏng các ngón tay đang xiết riết ngón tay nàng. Miệng thằng Lô Lô đang sục sạo vú nàng, ai mặc cái váy hoa nhàu nhĩ này cho nàng thế nhỉ, nàng muốn cởi nó ra để thằng Lô Lô bú. Nàng mở mắt gọi mẹ. Mẹ ơi thay áo cho con. Cây hoa sữa thả hương bay vào tận phòng loãng bớt mùi thuốc sát trùng. Nàng nhoẻn cười nhìn anh, nước mắt nàng trào thành dòng trên má. Thấm mặn môi anh.
Phòng 104. Tiếng anh hét váng lên gọi bác sĩ. Mẹ nàng khóc tu tu chạy tìm áo mới. Chồng nàng ngồi như tượng dưới gốc cây hoa sữa đầu dãy nhà cấp cứu. Bố nàng bế thằng Lô Lô chạy vòng quanh giường nàng luôn miệng hô hô hô, thỉnh thoảng rúc đầu vào bụng nó làm nó cười rắc rắc, nước mắt bố thành dòng trên má. Thấm mặm môi mẹ.
Phòng 104. Nàng mở lớn mắt không dám khép lại. Hàng mi thưa cong chớp chớp. Nước mắt chảy thành dòng trên má. Thấm mặn môi anh. Bản “Dạ khúc” giọng ca sĩ Lệ Quyên rên rên suốt ngày đêm: Cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy/Cần thêm nắng để em nhìn vừa bóng tối/Cần thêm anh hỏi han cho giấc trưa em yên lành/Cần thêm những lần hẹn như cuối cùng...
                                                                                                    H.T.H

                                                                                     Pleiku, tháng 11 năm 2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét