1.07.2012

ĐẾN VỚI BÀI THƠ HAY NGÀY CƯỚI





Vừa rồi, Nguyễn Văn Hòa, người viết trẻ ở Phú Yên alo báo đã bình xong bài thơ “Ngày cưới” của mình, bài này trước đây bạn Đỗ Thu Huyền ở Viện văn học từng bình và đăng trong tuyển văn học Dân tộc và miền núi NXB Giáo dục năm 2007, mình rất thích bài bình ấy. Hòa là người chịu khó đọc văn chương trẻ và viết rất chăm, quan trọng hơn là Hòa thích thú với việc viết. Hòa nói viết bài này khá


nhanh, viết xong là mail luôn, cảm nhận của một người nam về “Ngày cưới” của HTH là như vầy, xin giới thiệu cùng bạn đọc.

ĐẾN VỚI BÀI THƠ HAY

NGÀY CƯỚI

Ngày cưới em không được ngồi xe hoa
nhà mình gần nhau vào ra đụng ngõ 
sắp đến ngày vu quy
em thèm nghe được giọng mình
đêm thật khuya và gió.

Ngày cưới em không được rót rượu hồng
ly rượu trong mơ chạm môi ngọt lịm
chiếc bánh kem ba tầng
gắn nhiều hoa nhỏ
có đôi uyên ương hôn nhau
em chưa hề được chạm tay
em thèm được bế tung lên
thèm lao vào nhau bốc cháy.

Thế rồi chúng mình vẫn yêu
vẫn bền bỉ bên nhau tháng dài
và quên bao điều nhỏ nhặt
nhìn người ta dìu nhau
bước vào hôn trường
hoa giăng rực rỡ
lại nhớ ngày qua.

Thế rồi vườn hoa trước sân nhà
thi nhau nở bông vàng bông tím
có nụ hồng rưng rưng trong sương mai
anh hái đặt lên ngực em
mùa xuân về hát bên khung cửa
khung cửa có nhiều ô hình trái tim./.

Hoàng Thanh Hương

        Có rất nhiều kỷ niệm trong đời mỗi một con người nhưng kỷ niệm về ngày cưới có lẽ là kỷ niệm thiêng liêng, sâu sắc và đáng nhớ nhất. Cái hạnh phúc tột cùng của những đôi trai gái yêu nhau đó là việc bố mẹ hai bên chấp nhận và chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ, một sự kiện trọng đại, một dấu mốc quan trọng trong cuộc đời.
         Nhưng không phải ai trong chúng ta cũng có được cái hạnh phúc và sự thiêng liêng ấy. Có người đến với nhau bằng tình yêu chân thành, đích thực, đúng nghĩa và không vụ lợi, họ yêu thương nhau thật lòng nhưng họ lại không có điều kiện tổ chức ngày cưới. Họ chưa hề có được cảm giác và tâm trạng hân hoan đó trong chính cuộc đời mình. Có người vẫn tổ chức ngày cưới đàng hoàng, nhưng vì nhiều lý do khác nhau mà việc tổ chức ngày cưới của mình không được đầy đủ, không có xe hoa, rượu hồng, bánh kem …
Ngày cưới em không được ngồi xe hoa
nhà mình gần nhau vào ra đụng ngõ
          Mạch cảm xúc của bài thơ giống như một câu chuyện kể, lời kể ấy được viết bằng thơ, rất tự nhiên như lời tâm tình, thủ thỉ, giãi bày những cảm xúc thực của bản thân. Đó là kỷ niệm về ngày cưới của mình và niềm khát khao cháy bỏng được chính mình tận hưởng những phút giây ngọt ngào, say đắm trong một lễ cưới đủ đầy và lãng mạn.
          Có nhiều lý do để “em” không được thưởng thức những nghi thức lễ nghi vật chất sang trọng: không được ngồi xe hoa, không được rót rượu hồng, không có chiếc bánh kem ba tầng gắn nhiều hoa nhỏ. Nhưng nhà thơ chỉ nêu ra một lý do là “nhà mình gần nhau vào ra đụng ngõ”.
         Ở nông thôn nhà gần nhau thì làm gì phải xe hoa ngày cưới, mà ở đây gần nhau đến độ ra vào đụng ngõ. Nhà gần đến cỡ ấy, không có xe hoa ngày cưới cũng là điều hợp lý, cũng là lẽ thường tình. Thế còn rượu hồng, bánh kem có liên quan gì đến nhà gần nhau ra vào đụng ngõ, sao cũng chẳng có?
           Điều cốt lõi nhất là hoàn cảnh kinh tế của hai gia đình còn quá khó khăn. Nhà thơ Hoàng Thanh Hương từng tâm sự: “Lúc anh chị yêu nhau cha mẹ hai bên không thuận, anh chị tổ chức đám cưới cũng là lúc hai gia đình đều khó khăn, cả hai đều là con đầu lòng, hai nhà đều đông em… do vậy tự lo là chính ”. Từ thực tế ấy, sắp đến ngày vu quy cô gái nhỏ trong “Ngày cưới” phải tất bật lo toan nhiều thứ, từ những cái đơn giản nhất như quét dọn, sắp xếp đồ đạc trong nhà, chuẩn bị chén bát, bàn ghế đến việc phải tính toán mua những thứ đồ dùng cần thiết cho quan trọng của đời mình. Vì vậy, sắp đến ngày vu quy mà:
sắp đến ngày vu quy
em thèm được nghe giọng mình
đêm thật khuya và gió.
          Hai khổ thơ đầu cụm từ em không được, em chưa hề, em thèm, thèm biểu hiện những khao khát nồng nàn mãnh liệt của “em”. Khát khao ấy đã đi đến đỉnh điểm
           Rồi thời gian vẫn cứ qua đi, mặc cho bao khó khăn thiếu thốn, bao gánh gồng nặng nợ áo cơm và những trúc trắc trên đường đời. Nhưng chúng mình vẫn vượt qua được và càng yêu nhau thắm thiết hơn, gắn bó bền chặt hơn, quên đi bao điều nhỏ nhặt của cuộc sống thường ngày. Ấy vậy, nhưng khi thấy người ta bước vào hôn trường, hoa giăng rực rỡ thì nỗi nhớ cồn cào da diết về ngày cưới năm nào của em lại trỗi dậy và em lại nhớ về những điều giản dị, những cái mà em hằng ước ao.
          Viết về tình yêu, thể hiện khát vọng cá nhân đó là giây phút mà nhà thơ Hoàng Thanh Hương hướng về tâm hồn mình ở độ sâu thẳm nhất. Đó là sự ý thức về tình yêu và sự sống một cách vừa sâu sắc, chín chắn và không kém phần lãng mạn.
Dù không được như các bạn trẻ sau này, đám cưới của anh và em không có đầy đủ lễ nghi, tiệc tùng sang trọng nhưng tình yêu giữa em và anh ngày càng mặn nồng tha thiết. Anh cũng đã dành cho em những phút giây lãng mạn tình tứ của tình yêu chồng vợ.
có nụ hồng rưng rưng trong sương mai
anh hái đặt lên ngực em

           Cái hay, đến khổ cuối mới xuất hiện “anh”. Chính “anh” xuất hiện thì những gì “em” giãi bày ở trên nó mới có giá trị. Và cũng chính anh là nhân chứng, là điểm tựa, là tình yêu thương vô bờ bến đối với em. Hơn ai hết chính anh mới là người hiểu, thông cảm và yêu thương em nhất.
            Những cái nhà thơ nói ở trước đó là sự ước ao, thèm khát đến cháy lòng. Vì hình ảnh những đám cưới kia mà nó làm trỗi dậy trong em những khao khát đó - chứ em không hề có ý trách móc, than vãn hay đòi hỏi điều gì.
            Hình ảnh thiên nhiên trong khổ thơ cuối hiện lên sống động, có sự giao hòa với con người. Một thiên nhiên rực rỡ sắc màu.
Thế rồi vườn hoa trước sân nhà
thi nhau nở bông vàng bông tím
có nụ hồng rưng rưng trong sương mai
anh hái đặt lên ngực em
mùa xuân về hát bên khung cửa
khung cửa có nhiều ô hình trái tim
           Bằng cái nhìn tâm trạng, không gian và thời gian trong bài thơ luôn trong thế vận động và tràn đầy sức sống.
            Suốt bài thơ, đó là một tình yêu da diết, sôi nổi và nồng thắm. Nhà thơ cũng đã ý thức được rằng trong cái vô hạn của đất trời, sự ngắn ngủi của cuộc đời không phải bao giờ, cái gì ta cũng đạt được. Vì vậy mà ta không nên nản chí và có quyền ước mơ. Khi đã ý thức được điều này có nghĩa chúng ta đang rất yêu cuộc sống này!
            Cái hay của bài thơ là sự giãi bày những cảm xúc thật của một người phụ nữ giàu cá tính, sống và yêu hết mình. Bởi chị ý thức sâu sắc rằng tình yêu thương là con đường ngắn nhất dẫn đến trái tim. Ở đâu tình yêu được sống trong bình đẳng, chân thành và đầy đức tin thì ở đó tình yêu càng trong sáng và hoàn thiện. Hạnh phúc của con người trước hết là hạnh phúc của những con người đang sống. Trong đời người ai chẳng từng yêu và tránh sao khỏi những giây phút giận hờn, “cơm chẳng lành canh chẳng ngọt” nhưng với nhà thơ trẻ Hoàng Thanh Hương chị đã khéo vén vun và vượt qua tất cả.
           Hoàng Thanh Hương viết nhiều về tình yêu, thơ chị thể hiện một tâm hồn khao khát hạnh phúc, đó là cảm giác thường trực trong chị, dẫu phải vượt qua bao sóng gió cuộc sống. Tâm hồn đa cảm của một nghệ sĩ như chị dù hiện tại hạnh phúc nhưng vẫn không quên quá khứ của mình và luôn có một niềm tin tưởng, mơ ước vào tương lai. Điều đó thật đáng quý vô cùng.


Nguyễn Văn Hòa
Điện thoại: 0984.833.247
Email: nguyenvanhoaphuyen@gmail.com

2 nhận xét:

  1. Dung dị nhưng sâu lắng quá chị à,cả thơ,cả lời bình..., còn hình thì tuyệt vời! Em chúc anh chị mãi mãi hạnh phúc!

    Trả lờiXóa
  2. Cám ơn em, gần 10 năm ngày cưới chị hạnh phúc luôn tràn đầy, chỉ thỉnh thoảng cãi cọ tí cho có không khí thôi em ạ. Đấy là tình trạng chung của hôn nhân.

    Trả lờiXóa