
Trần Chấn Uy của được - mất
trong đời và cười – khóc trong thơ
Nhà thơ Trần Chấn Uy sinh năm 1958, quê Hà Tĩnh, hội viên
Hội Nhà văn Việt Nam .
Hiện đang là biên kịch, đạo diễn, PGĐ Trung tâm SXCT truyền hình Đài Truyền hình
tỉnh Khánh Hòa. Chủ tịch Chi hội Nhà văn Việt Nam tại Nha Trang – Khánh Hòa. Với
10 đầu sách in chung và riêng từ năm 1984 đến nay, tên tuổi anh đã tạo được dấu
ấn trong lòng độc giả yêu thơ cả nước. Và như nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo đã viết
trong phần lời tựa cho tập thơ mới nhất của anh “ Bên dòng sông đa tình”
thì “ Tôi đã đọc mấy tập thơ của Uy, và
thấy được - mất trong thơ anh cũng chính như cuộc đời anh vậy. Ba lần hôn nhân? Chuyện nhỏ! Chức tước ư?
Quan quèn thôi! Làm thơ ư? Điều này rất có thể, bởi thơ, thường được cho là sự
bất bình thường mà thiên hạ vẫn nghĩ là ông Trời chỉ dành cho “loài thi sĩ”... Nhưng
tôi quý anh, trân trọng anh bởi anh thực sự là một người đàn ông, và hơn thế
nữa anh đã làm được những điều phi thường mà không mấy người đàn ông làm
được...” ( lời nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo). Còn với riêng tôi, Trần Chấn Uy là
nhà thơ đàn anh, người tôi quý mến vì những điều tôi cảm nhận được từ thơ anh
và cả những ứng xử rất “manly”của anh dành cho phái đẹp. Trân trọng giới thiệu
một chùm, trích trong tập thơ “Bên dòng
sông đa tình” – NXB Hội Nhà văn năm 2012 của Trần Chấn Uy.
GÁI
TƠ
Thu chớm vườn xưa,
cúc chín vàng
Hương bưởi đêm về
thơm lối sang
Ngõ vắng nhặt thưa
trăng từng vũng
Bóng ai nem nép góc
vườn hoang
Heo may đùa giỡn tà
áo biếc
Rờn rợn màu trăng ánh
trắng ngà
Da thịt ngọc gieo eo
lưng thắt
Mắt nhìn như có gió
sương pha
Trái ửng hồn xuân
căng ngực áo
Gió trăng nhễ nhại
ánh màu ma
Nghìn kiếp tu hành
chưa đắc đạo
Áo thiền vội cởi, gửi
chùa xa
ĐÊM
Đó là hồ nước mênh mông
hắc ín
Ta chìm vào thiêm thiếp
giấc chiêm bao
Một nhát gió chém vèo
Đôi mảnh đêm mong
manh tan chảy
Là cái đêm ở dọc bãi
sông bồi
Những ngồng cải nhú vàng
Như mọc lên từ âm
vang tiếng dế
Ấy là lúc nguời đàn ông
xanh xao nhà bên
Úp mặt vào đêm
Hổn hển tìm người nối
dõi
Mang mang thẳm sâu sương
khói
Một vì sao hoá kiếp làm
người
Ấy là lúc người thiếu
phụ vừa thất tiết
Chồng nàng ra đi hôm
qua
Ấy là lúc ở cuối khúc
sông xa
Một mái chèo nhỏ nhoi
chém sóng
Cắt vụn ánh trăng ma
Người đàn ông tung chài
thả lưới
Chính là cha ta
Người đi nhặt những hạt
cơm đến vẹt tay mình
Và trong mơ, ta thấy ánh
bình minh
Từ đôi tay nhăn nheo
của cha mình toả sáng
CÔ GÁI BÁN HOA
Tóc mặn đằm sương muối
Em đến cùng tôi từ mòn
mỏi đêm tìm
Cứ nằm im trên môi lời
chào hỏi
Em trao tôi lặng lẽ đàn
bà
Như con thuyền rạn nứt
phong ba
Em neo đậu vào tôi tạm
bợ
Có một niềm đau trong
trái tim rạn vỡ
Phút chốc lành lại để
rồi tan
Đáy mắt em thăm thẳm
nỗi buồn
Dấu vết những tháng năm
chồng vợ
Nước mắt cạn trong ngôi
nhà tắt lửa
Em đành xa người đàn ông
chót lưỡi đầu môi
Chỉ thuộc về nhau đêm
này thôi
Ngày mai tôi lại về bến
khác
Thêm một lần em gặp
người bội bạc
Con thuyền kia cô độc
đến bao giờ?
11.2009
HOA
VÔ ƯU
Như nụ hoa – em nở giữa
đời
Hoa vô ưu* ba
nghìn năm một lần nở
Anh không thể vô ưu
trước sự rạng ngời như lửa
Đốt anh thành than
Từ thưở anh biết làm
người
Biết yêu em và đau khổ
Biết trái tim mình chín
trước tuổi hai mươi
Tuổi hai mươi như dòng
sông mải miết
Trôi về phía chân mây
Giờ ngẩng mặt tuổi mình
như đá dựng
Có thể nào về lại tuổi
thơ xưa
Thôi thì xin em cứ nở
Một đoá vô ưu, lặng lẽ
vô thường.
Ba nghìn năm - một
khoảnh khắc vũ trụ
Một đời anh như tia
chớp mà thôi
Nhưng dẫu sao cái tia
chớp nhỏ nhoi
Ánh lên lúc hoa vô ưu
bừng nở
Một sát na **nổ
bùng ánh lửa
Khiến Trái đất đầy lên
Những nỗi ưu phiền.
Anh ước mình đầu thai
kiếp nữa
Để được yêu em và đau
khổ
Biết trái tim mình chín
trước tuổi hai mươi.
* Hoa vô ưu: Hoa trong truyền thuyết Phật giáo – ba
nghìn năm mới nở một lần
** Sát na: Đơn vị thời gian nhỏ nhất theo cách tính
của Phật giáo
Tháng Giêng 2011
MỘT MÌNH
Tạm biệt em
Anh lên đường vào Nam
Lòng nhớ một ô cửa sáng
Một ngõ phố thân quen
Một dĩ vãng buồn
Anh đi trong đêm
Một mình im lặng
Chỉ một mình anh thôi
Một mình.
Ga Hàng Cỏ đêm đông
Buốt lạnh
Lá bàng khô xao xác dưới
chân
Vài ánh đèn khuya lấp
lánh
Có khung cửa sổ nào
thao thức
Có nỗi niềm nào mong đợi
Đêm chia tay Hà Nội
Chỉ một mình anh thôi
Một mình.
Đêm buốt khuya
Thổn thức một làn hương
hoa sữa muộn
Những giọt hoa cuối cùng
Từ đáy mùa rụng vào
trái tim giá lạnh
Anh cúi nhặt bóng mình
Trên sân ga vụn vỡ
Đã lỡ một chuyến tàu
Đi về ga hạnh phúc
Sân ga còn lại một mình
Chỉ một mình anh thôi
Một mình.
Thôi đành tạm biệt
Những hàng cây, ngõ
phố
Một dáng Hà Thành mềm
như dải lụa
Một ánh nhìn nghiêng đổ
Cả đền đài nghìn năm
Anh ra đi một mình
Chỉ một mình anh thôi
Một mình
Chìm vào đêm đen
Chìm vào tiếng còi tàu
thảng thốt
Những bánh sắt nghiến
vào đêm đứt ruột
Anh rời xa Hà Nội một
mình
Chỉ một mình anh thôi
Một mình.
MÙA
THU
Lối gió thu về xao xác
lá
Mấy giọt cúc hoang thắp
lửa vàng
Thuyền trăng có còn
neo bến cũ
Người ấy có về với
thu sang
Nghe trong hồn thẳm
chiều nay gió
Thổi lạnh ngàn lau trắng
bãi bờ
Dấu xưa se sắt xanh
chân cỏ
Thu bỗng nghẹn ngào lấm
tấm mưa.
Em đi Tây về rồi à? Vui khoẻ chứ? Em bảo anh PR cho anh Bá, anh VQK, Lê Vi Thuỷ...hì hì hì... Thì em cũng đang PR đây. Nhưng mà toàn những tác phẩm và bạn văn đáng PR cả em nhỉ? Chùm thơ thích lắm. Chúc em vui khoẻ nha.
Trả lờiXóaHihi, nhip cau van hoc, em vua duoc tang tap tho moi nhat cua anh Uy, va gioi thieu len blog de ban be cung doc. Chuc anh khoe nha.
Trả lờiXóa