Thành phố
những đêm trăng
Tản
bút Hoàng Thanh Hương
Trăng có là thứ xa
lạ, viển vông không với trẻ con thành phố? Không đâu, tôi phát hiện ra điều ấy
khi tình cờ một đêm rằm tháng 6 ngồi trên một công viên biển, quanh quanh đó lũ
trẻ chơi đùa ríu rít, cười giò tan. Chúng chụm vào nhau ngước lên trời chỉ trỏ hình
trăng to như chiếc đĩa, sáng bạc, trôi trôi trên nền trời chi chít sao. Đứa bé
gái hồn nhiên bảo: Trên đấy chị Hằng ở một mình thôi à? Có chú Cuội nữa. Đứa khác
nhanh nhảu. Trên ấy - cõi mơ hồ, thiên đường cổ tích của những đứa trẻ, nơi
trong bộ phim “Tây du ký” chúng thuộc làu làu vì hè nào ti vi trung ương
cũng phát lại. Nơi ấy có cung điện nguy nga, mây khói bềnh bồng, có cô tiên đẹp
nhất cõi Trời hát hay, múa đẹp. Trong vô số những ước mơ của các bé gái, đều có
một giấc mơ rằng mình được đẹp giống như cô tiên Hằng Nga trên cung trăng ấy. Cũng
giống như tôi ngày ấu thơ, tuổi 9, 10 cứ rằm mỗi tháng đều theo mẹ lên chùa, chùa
làng thờ phật, thờ cả một tướng đời Trần, sân chùa quang thoáng, ngồi ở bậc đá
ngước lên trời trắng sáng như gương, cảm giác ánh sáng đó xuyên lan mát dịu khắp
cả cơ thể bé nhỏ. Tôi úp hai lòng tay vào nhau hướng cửa chánh điện dập đầu lạy
3 lần cầu xin được xinh đẹp, múa dẻo hát ngọt như tiên nữ. Rồi thì lũ trẻ chúng
tôi đợi các mẹ, các bà cầu cúng xong để được chia oản, chuối, bánh dợm, bánh đúc...
Giữa sân chùa thơm ngào ngạt mùi nhang trầm, mùi hoa lá cỏ cây rêu mục, chúng tôi
nhẩn nha ăn lộc phật, mơ ước được trở thành anh hùng, bác sĩ, cô giáo, công nhân,
thợ lái máy cày... Bây giờ trong số đám bạn trẻ thơ ngày xưa có nhiều đứa đã thành
như mơ ước nhưng mơ một ngày về dưới sân chùa cổ kính đầu làng ngồi quây quần ôn
chuyện xưa – nay thì sao mà xa vời.
Ảnh Internet
Thành phố, ở đâu
đâu khắp đất nước mình cũng nhà cao cao, đèn điện giăng mắc sắc vàng sắc trắng,
bụi khói hăng hắc đầy hốc mũi, trẻ con thèm ngắm trăng từ một góc thoáng, để
tha hồ ngước cổ ngóng nghía, tưởng tượng và ước ao. Ánh trăng dịu dàng tỏa sáng
mỗi kỳ vào giữa tháng, con nít lớn lên mỗi tháng, nhưng cha mẹ nhiều khi quên mất
những điều nhỏ nhặt về trăng sao mà làm tâm hồn bé thơ trống khuyết một phần thú
vị cần có từ thiên nhiên, từ cuộc sống.
Pleiku, những đêm
trăng, hè phố Lê lợi, Trần Hưng Đạo, ngã ba Hoa Lư, tầng 12 khách sạn Hoàng Anh
Gia Lai... từ những quán cà phê bên hè phố đầy sương và se rét tới những ban công
tầng thượng sang trọng nhạc du dương, sôi động hay yên tĩnh một góc sân hẻm nhà
ai mở toang cổng vẫn thấy người lớn thì ngắm trăng cà phê nhâm nhi, chuyện phố
xá, chứng khoán, lương bổng, tình yêu, giá cả tăng giảm còn bầy trẻ loanh quanh
chơi đùa dưới ánh trăng, chỉ trỏ khuôn hình tròn vành vạnh sáng lấp lánh phía tít
trời cao. Với chúng đó là một nơi xa xôi vời vời nhưng tuyệt đẹp và vô cùng kỳ
bí. Không thứ ánh sáng nào đẹp và dịu mát bằng thứ ánh sáng kỳ ảo từ cao xa chín
tầng trời kia, vì nó bao lâu rồi đến đúng kỳ giữa tháng lại mênh mang tỏa xòa khắp
không gian, hào phóng trải khắp chốn đồng quê, phố thị, nơi sông nước, kênh rạch,
chốn núi đồi, soi khắp những mặt người giàu nghèo, buồn vui, làm dịu mát lại mọi
nóng bức ban ngày, giảm hãm những lo toan mưu sinh nhọc nhằn... để chỉ đôi phút
thong thả dưới trăng cũng làm lòng nhẹ nhàng, bình yên trở lại.
Pleiku, phố những
đêm trăng, những đứa trẻ xóm tôi háo hức ào ra lòng đường trước những cánh cổng
sắt ban ngày đóng im ỉm, những ông bố bà mẹ đứng lô nhô hai bên vệ đường trông
chừng chúng chạy nhảy, nô giỡn, đá bóng, đuổi bắt, tập đạp xe... Con đường hẻm
rộng hai lần giang tay hết cỡ quang đãng, ánh trăng sáng tràn, nhìn rõ cả những
lá cỏ ướt sương, nhìn rõ cả những đá sỏi bị mưa bão xói lên từ lòng những hố hốc
nứt vỡ từ đầu mùa mưa. Mặc xe cộ thỉnh thoảng xoẹt qua, lũ trẻ dưới trăng vẫn vô
tư nô đùa, chúng đang trông chờ Rằm
trung thu, chúng đang cầu mong trời năm nay không mưa để chúng được theo trăng
rước đèn đi chơi, được cùng đoàn lân trống đánh thì thùng đến từng nhà hái lộc,
xin bánh trung thu Kinh đô... thôi thì cứ biết trăng trên thành phố vẫn sáng đẹp
lung linh trong mắt con trẻ thương yêu, vẫn gợi chút dịu mát trong lòng bao người
tự cho mình chút thư thả, để thấy mình không cứng khô sỏi đá trước những ngày
tháng đi như vũ bão và chập chờn bởi những được - mất, hơn – thua của thời bùng
nổ các thú vui giải trí hiện đại.
Chuc mung HTH, ban viet hay day, gan toi Trung thu roi phai kg nhi, mong cho Trung thu nay troi se kg mua, trang se sang de cac em be dc thoa thich vui choi, de tuoi tho cua cac em dc hon nhien voi day nhung mo uoc, va de nguoi lon cung voi di nhung nong buc sau bao nhieu nhung thang tram trong cuoc song. Chuc mung ban mot lan nua, chuc mung ban, ban da viet rat hay!
Trả lờiXóaChau Anh men, trung thu cung danh cho ca nguoi lon chung ta nua day. Cam on ban da ghe doc HTH.
Trả lờiXóaHTH noi dung va that suc dong, kg co thu anh sang nao dep va diu mat bang anh trang, anh trang diu mat va bao dung nhu long me, moi khi buon, ta ruc dau vao long me, ta se co cam giac dc cho che, chia xe. Anh trang cung vay, moi khi co tam su trong long, ta tha minh ngam trang cung se thay long minh voi di, nhe nhom di, dung kg , ban nhi!
Trả lờiXóaChúng mình đều lớn lên từ trúc tre rơm rạ nên trăng và thứ ánh sáng kỳ diệu của nó như bạn như bè. Chau anh men, ban la nguoi da cam khi HTH doc ky nhung dong chia xe nay. Chuc ban luon vui nhe.
XóaTản văn của em gái như thơ. Dân làm thơ có khác. Anh cũng chết dở với những đêm trăng đấy hth ơi! Chuẩn bị rằm trung thu vui vẻ nhé.
Trả lờiXóaDẫu lớn rồi nhưng chúng ta vẫn mong Rằm tháng tám anh nhỉ, cho một chút mình và cho con trẻ yêu thương.
XóaHTH ơi, chị có nhớ đêm trăng trung thu ở Thành Tuyên không?
Trả lờiXóaNhớ,nhớ, chúng mình cà phê bên hè phố, ngắm rước đèn ông sao, đi chơi phố khuya thành Tuyên... Ôi bạn bè chúng mình gặp rồi xa và nhớ. Thời gian thì đi như nước chảy NM ạ. Bao giờ mới gặp lại nhau?
Trả lờiXóa