Hồi cuối tháng 3, HTH đi thực tế sáng tác biên giới, đến đồn 729 ở Ia Mơr - Chư Prông gặp một anh trung tá, phó trưởng đồn quân sự hiếu khách và yêu thơ đặc biệt. Anh ấy tên Nguyễn Xuân Kế, cao to đẹp trai kiểu võ quan. Người ấy nghe nhà thơ Văn Công Hùng đọc thơ tình mà ôm ngực, mắt sáng lóng lánh và chờ tác giả đọc hết bài thơ là chạy lên ôm chầm lấy ngưỡng mộ. Còn mình đeo một chiếc khăn thổ cẩm để làm duyên và chống lạnh, anh Kế nhất định đòi mượn đeo... chẳng biết vì lý do gì? Mấy ngày sau về nhà mình có tí này, mời bạn bè đọc chơi.
Chiếc khăn
(Riêng tặng anh NXK - đồn 729)
người trả lại em chiếc khăn màu nắng
vì nơi đây nắng gió đã thừa
chỉ cần giữ chút hương em dịu ấm
đêm đồn xa trăng suông hơi sương
chiếc khăn dày đường thêu sợi tím
em chắn gió sương và thấm vệt buồn
em thoảng nét người anh yêu một thuở
chỉ mượn quàng cho vợi nhớ thương
anh kể chuyện vợ con xa biền biệt
dẫu yêu đương cũng không khỏi chạnh buồn
đời vợ lính chờ năm đôi lần phép
ba lô ngày về... quà gì cho em?
lên biên giới dẫu mấy lần vẫn khác
quên hết nhỏ nhen, kênh kiệu tầm thường
em quen được ấp iu nhung lụa
những ngày biên cương thấy mình lớn lên.
3-2012
HTH
Bài thơ dễ thương quá em gái ơi! Em có nét gì giống vợ người ta nên họ mới thế đó. Thương nhỉ. Ơ dưng mà có chõ sai chính tả thì phải? "Biền biệt" hay
Trả lờiXóaBiền biền". Chúc mừng bài thơ nhé.
Đúng là sai chính tả anh ạ. Em sửa ngay rồi.Trong 3 bài làm sau đợt đi biên giới em cũng thích bài này hơn anh ạ, em cũng vừa đọc bài Đom đóm. Lâu thật lâu em chửa nhìn thấy con đom đóm.
Trả lờiXóaĐọc thơ mà cứ nhìn ảnh minh họa và nhớ giọng đọc nhẹ nhàng lúc học chung của chị quá. Chúc chị trẻ mãi nhé!
Trả lờiXóaBao giờ lại gặp nhau đây? Để cape, buôn dưa gang, lai rai hè phố núi đêm lạnh và mưa phùn xem chim đi bộ.
XóaTỰ DƯNG CŨNG MUỐN ĐƯỢC LÊN BIÊN GIỚI GHÊ. HIHI! HÔM NAY TRỜI LẠNH, THA HỒ MÀ QUÀNG KHĂN CHỊ NHÉ! LẠI THA HỒ CÓ NHIỀU ANH MƯỢN KHĂN CHỊ NHÉ! HÍ HÍ! LẠI THA HỒ CÓ NGƯỜI LƯỜM LƯỜM CHỊ NHÉ! HE HE!
Trả lờiXóacái khăn ấy chị thích lắm, chị Tú Quyên tặng đấy, đẹpp và ấm và vì nó của bạn thân nhất của chị. Câu cuối " lườm lườm" là đúng bản chất của một người rồi đấy. Hôm nay trời lạnh chị quàng khăn trắng.Ngày nghỉ vui vẻ hí!
Trả lờiXóaTối thứ bảy cuối tuần, buồn quá, vào đọc lại, đọc chậm, đọc kỹ bài thơ này bống thấy lòng mình ấm lại. Chắc tại cái khăn?
Trả lờiXóaDung la tai cai khan! Cam on bac Choe nhieu lam.
XóaVô tình em vào trang này của chị, thích câu này quá:
Trả lờiXóa"người trả lại em chiếc khăn màu nắng
vì nơi đây nắng gió đã thừa".
Vừa đọc tưởng bất cần, đọc hết mới thấy cần tha thiết.
Cam on em da ghe tham blog cua chi. Di bien gioi ve chi lam duoc vai bai, cac anh ay tren don xa bien gioi nhiet tinh qua khien minh cam thay mac no an tinh em a.
XóaChào chị hai: Lâu quá em không lên làm náo động làng blog, không bỏ bom và đang bận đào hố tự chôn mình nên vậy... Bài thơ này em đã đọc và đúng là dạt dạt tình cảm, thơ có cái tự nhiên như lời nói nhưng gói ghém thật nhiều cảm xúc. Đúng là lên biên giới thấy mình không là gì trước các ánh ấy chị nhỉ. Chúc chị luôn vui và hạnh phúc. hehe có một ánh mắt nhìn tóe lửa phía sau lưng keke
Trả lờiXóaBom voi dan gi ma ren du em. Co anh nhin toe lua phia sau that nhung dech so. Tho ma!
XóaNhà càng ngày càng đẹp. Khách càng ngày càng đông. Cho bài mới lên đê!
Trả lờiXóanhẹ nhàng mà hay quá chị ạ. có những lúc nghe lính thấy ghét nhưng sao cũng có những lúc nghe thấy thương. :)))
Trả lờiXóaThực tế thương nhiều hơn ghét em gái ạ, vả lại cũng có người này người kia và đó là cuộc sống. Cứ mở lòng em sẽ thấy thêm yêu thương.
Trả lờiXóa