Hoàng Thanh Hương
KHI TA THỨC GIẤC
Khi những thửa ruộng ngủ yên sau vụ gặt
khi bầy cò rủ nhau trú đông
khi cửa sổ được những người đàn ông
tỉ mẩn sơn màu cánh gián
là khi ta biết mình rất yếu mềm.
Gió ào qua những bậc thềm
lũ mèo động tình gào thét
mái tôn lâu không quét
bụi rơi đầy mắt
thèm được như mèo
không cần biết đang là mười hai độ năm.
Cùng đi trên con đường giờ tan tầm
bao khuôn mặt bị che sau khăn màu rực rỡ
không thể nào đoán được
không thể nào hình dung được
không thể nào thấy được
chắc gì ai cũng hân hoan.
Trở về nhà...
mình lại là người đầu tiên mở cổng
thế là chiều lặng lẽ vào đêm.
Ước gì sớm mai thức giấc
được nghe một câu chào từ bờ môi quen.
HTH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét