Phía sau câu hát
Thụy vừa dắt xe vào cổng Ngà đã lao ra té tát:
- Dạy kiểu như anh thì cháo cũng không có mà húp, anh nhìn lão Tiến kia kìa, một tháng vừa dạy vừa chơi cũng hốt của thiên hạ 4,5 triệu lẻ. Ôi chồng với con. Dạy thêm chứ có trộm cướp của ai đâu mà anh cứ tránh như hủi vậy hả trời.
Thụy vứt xoạch cái cặp xuống bậc thềm, anh dắt xe sát vào mái hiên tránh cái nắng tháng tư gay gắt. Mồ hôi rịn đẫm tấm lưng to bè, chiếc áo xanh trứng sáo ướt loang lổ, cổ áo bị sờn lua tua những sợi vải. Trời nắng như đổ lửa, trưa nào đi dạy về anh cũng cảm giác mệt lả. Ngà chẳng lúc nào để anh yên từ lúc cô không thuyết phục được anh dạy thêm cho mấy đứa học trò là con các sếp ở sở này, phòng kia. Ngà quan hệ rộng, cô là hạt nhân văn nghệ của trường. Cô xinh đẹp và dạn dĩ, cô từng đạt giải nhất cuộc thi tiếng hát của ngành hai năm liền, được báo chí mấy lần viết bài ca ngợi. Ngà dạy môn lịch sử. Qua sáu năm giảng dạy cô được đánh giá thuộc loại tầm tầm. Ngà chẳng quan tâm nhiều đến chuyên môn. Cô chán ngấy việc suốt ngày lúi húi với đống sổ sách giáo án, với những tiết trống giờ ngồi tụm năm tụm ba nói những chuyện vô thưởng vô phạt, chê bai cô này thầy nọ và những buổi họp hội đồng dài lê thê chỉ toàn những nhắc nhở, khiển trách, phê bình kiểm điểm. Trong trường nhiều người không ưa cô. Học trò đứa thích cô vì cô đẹp, ăn mặc model, cưỡi xe xịn, dùng di động loại đỉnh. Đứa chê cô dạy dở, có đứa bạo mồm: “ Giờ sử cô Ngà buồn ngủ thấy mồ”, phụ huynh thì bàn tán: “Cô giáo chi mà...”. Cô biết hết, nghe thấy cả nhưng cô kệ. Ngày ngày cô vẫn đến trường bằng chiếc Atila màu sữa bóng lộn, toàn thân rực rỡ thơm phức bởi quần áo và trang sức. Ngà đang nhờ vả bạn bè xin chuyển công tác về Nhà văn hoá tỉnh.
Ngà yêu và lấy Thụy nhanh tới mức nhiều người nhận thiệp hồng của họ mà cứ ngớ ra: “Hai thầy cô quen nhau hồi nào thế, chúc mừng hạnh phúc nhé.”. Cô tươi tắn: “Lâu lâu rồi, nhớ đến chung vui với bọn em nhá”. Tiếng cô ngọt và thanh, cái liếc mắt đầy bí mật. Đám cưới đông đủ cả, ai chả biết bố thầy Thụy là giám đốc công an thành phố. Thụy là con trai một của gia đình, anh dạy toán - lý bên trường chuyên. Học trò đứa nào cũng mong được học thầy Thụy. Anh hiền, dạy hay như thần và rất yêu học trò. Hôm cưới anh học trò cử đại diện mua hoa và quà mang đến mừng thầy cô, có lớp còn biểu diễn văn nghệ góp vui khiến không khí đám cưới sôi động hẳn lên. Thụy vui lắm, anh nâng ly uống liên tục, tàn tiệc mặt anh đỏ gay, Ngà phải dìu anh về phòng. Cưới nhau được non bảy tháng Ngà sinh một bé gái bụ bẫm có nhiều nét đẹp như mẹ. Người ta lại đoán già đoán non. Thụy không có phản ứng gì, vẫn sáng lên lớp, chiều ở nhà trông con cho vợ đi tập Aerobic. Sinh nở xong Ngà càng đẹp, vẻ đẹp mặn mà quyến rũ rất đàn bà, nhiều lúc ngắm vợ, Thụy mỉm cười tự hào: “Mình đẹp thật đấy, tôi còn mê nữa là…”. Ngà liếc chồng một cái sắc lẻm: “ Rõ là đồ nịnh hót”.
Dạo này bé Chip hay ốm, có lẽ nó chưa quen nhà trẻ, con bé quấy mẹ cả đêm, thiếu ngủ. Ngà phờ phạc thấy rõ. Thu nhập từ lương của hai chồng cùng nghề giáo chẳng thấm tháp gì khi giá cả hàng hoá tăng vù vù. Bố Thụy thỉnh thoảng có cho cháu nội một khoản. Bây giờ họ ít mời cô đi hát, lớp ca sĩ trẻ mới ra trường về khá đông. Cô bắt đầu càu nhàu, bẳn gắt. Thụy im lặng chịu đựng vì nghĩ rằng vợ mệt mỏi do con nhỏ quấy quả. Lấy cô về, bố Thụy xây cho hai vợ chồng một ngôi nhà cấp bốn trên đường Nguyễn Văn Trỗi - con đường hẻm gần trường anh đang dạy nên tiện. Ông còn sắm cho vợ chồng anh một loạt đồ dùng sinh hoạt. Lập gia đình mà được như hai người dễ có mấy ai. Anh rất biết ơn bố, cuối tuần nào anh cũng chở vợ con về thăm ông nội. Đôi lúc anh không biết mình có thật đang hạnh phúc. Bạn bè đồng nghiệp mở lớp dạy thêm ào ào,”sô”, "cua” kín đặc. Học trò ùn ùn kéo nhau đi học thêm. Mấy người dạy cùng trường với anh trông lúc nào cũng xúng xính dư dả. Họ bận chóng mặt. Tiết nào trống trên trường họ xen ngay vào một cua cấp tốc, cứ thế họ mua được cả ô tô con. Còn anh chậm rãi thong thả lên lớp, về nhà, học trò lập nhóm mời anh phụ đạo, phụ huynh đến tận nhà kèo nèo anh lần lượt từ chối. Anh viện đủ thứ lí do. Rảnh lúc nào anh cắm cúi nghiên cứu tài liệu và viết các bài nghiên cứu, trao đổi, phê bình. Anh là cộng tác viên của một số báo, tạp chí chuyên ngành giáo dục. Ngà ức lắm, cô chê anh gàn, hâm. Nhiều hôm cuối tháng mắm muối, gạo, sữa con, sữa mẹ kéo nhau hết một lượt, Ngà bảo anh muốn lo sao thì lo. Anh thương vợ nhưng cũng trách cô không chịu bằng lòng với những gì mình đang có. Nhiều đêm ôm vợ trong lòng anh thủ thỉ khuyên răn, cô nghe đấy, nhận ra đấy nhưng được vài bữa thấy trong nhà thiếu cái này hết cái kia mà chưa có tiền mua ngay là cô lại chứng nào tật ấy. Đàn bà vốn cả lo, hay so bì và tham. Ngà đỏng đảnh và cực đoan, yêu ghét rành mạch như mặt trái mặt phải của bàn tay. Cô thương con và thương anh nhưng cô muốn có quá nhiều, những ham muốn ấy nhiều khi vượt quá khả năng của anh. Mấy lần cãi nhau cô ôm con bé về ngoại. Anh không xuống thì cô không về. Bà ngoại lại không hiểu, bênh con gái nên nhiều phen anh đành ngồi im chịu trận.
Dạo này Ngà đang túi bụi lo chuyển công tác, cô sẽ chuyển về làm ở phòng nghiệp vụ nhà văn hoá tỉnh. Đêm cô hợp đồng đi hát cho mấy phòng trà mới mở, cô đi sớm về muộn, một đêm chạy sô hai ba quán, từ lúc làm thêm có chút tiền cô chăm chút anh và con hơn trong ăn mặc. Nhưng anh luôn cảm thấy có điều gì bất ổn, cô thờ ơ với anh trong chuyện chăn gối, anh càng vuốt ve cô càng đẩy ra vẻ khó chịu, nhiều khi cô chiều anh cho xong rồi xoay qua ôm gối ngủ lịm. Ngà là người khoẻ mạnh, trước đây cô thường chủ động đòi hỏi anh, sự khác thường ấy của cô khiến anh nghi ngờ. Anh hỏi cô chuyện này cô bảo do đi làm về khuya, con bú nhiều nên không cảm thấy hứng thú. Rồi cô lu loa khóc bảo anh là kẻ không tâm lý, coi thường vợ… Anh im lặng nhìn vợ vừa khóc vừa xé phong bì đếm tiền cất vào ví. Đêm ấy anh nói với Ngà anh sẽ dạy thêm để tăng thu nhập nhưng cô sẽ phải ở nhà không đi hát. Cô rúc đầu vào ngực anh thở nhè nhẹ, tiếng thở như bị kìm nén tận đáy ngực, anh hôn sâu vào hom cổ vợ phảng phất mùi thơm của phấn baby và sữa.
***
Trời nắng gay, lớp học chật ních, lũ trẻ nghe như hớp lấy từng lời thầy giảng và ghi nhoay nhoáy. Thụy vừa uống xong ngụm nước thì Ngà ló vào ra hiệu:
- Ông nội Chip qua chơi, anh nghỉ giải lao chút nhé.
- Ông đi mình hay với dì hả em?
- Đi với mấy người nào lạ lắm, em chưa gặp bao giờ.Vừa nói Ngà vừa đưa khăn cho anh lau mồ hôi. Anh nhìn vợ cười hiền lành.
Trong phòng khách mọi người đang cười nói rôm rả, bố anh mặt đỏ hồng, chắc ông vừa đi uống với họ. Anh bước vào nhà cúi chào mọi người, bố đi lại ôm vai anh giới thiệu với mấy vị khách:
- Đây là cậu cả nhà tôi, cháu Thụy, còn đó là vợ nó. Tôi ở lại mảnh đất này là vì tôi giữ lời hứa với mẹ nó.
Những người khách nhìn Thụy. Anh đọc thấy trong mắt họ sự âu yếm. Thụy chỉ biết cười trong khi bố bắt đầu giới thiệu từng vị: bác Lĩnh, chú Cảnh Dương, cô Thuỷ, cô Hà, bác Thiện. Thụy đến bắt tay chào từng người và đỡ bố ngồi xuống ghế. Ngà pha nước, cắt trái cây mời khách, bé Chíp ngồi lọt thỏm trong lòng ông nội cười rúc rích. Bố anh bảo:
- Hôm nay con cho các cháu nghỉ học sớm, vợ chồng nấu nướng mời các cô chú ở lại dùng bữa trưa, chiều bố thuê xe rồi cả nhà ta sẽ đi thăm mộ mẹ.
Nhắc đến mẹ lòng anh ngùi ngùi, Thụy chưa một lần biết mẹ, chỉ nghe bố kể mẹ mất ngay sau khi sinh Thụy. Mẹ anh là một y tá trong đội cứu thương T112 bám sát các đơn vị bộ binh đang chiến đấu tại Pleiku, mẹ và bố cùng quê, tình cờ gặp gỡ rồi thương nhau, đơn vị tổ chức cưới tại chiến trường, thời gian mẹ mang thai Thụy bố đang chiến đấu ở Buôn Ma Thuột, chỉ biết tin nhau qua bạn bè đồng chí, bố thương và lo cho mẹ cháy ruột. Lúc hay tin mẹ hy sinh bố như điên dại, nén đau đớn bố theo đơn vị truy quét bọn Ngụy quân đang tháo chạy về Sài Gòn. Thụy lúc ấy được dì Thảo - bạn thân của mẹ nuôi. Giải phóng xong bố quay về Pleiku tìm dì Thảo, mộ mẹ cỏ mọc chưa đều, Thụy đỏ hỏn o oe trong tấm vải dù của mẹ để lại. Bố chĩa súng lên trời bắn một tràng rồi quỳ ôm mộ mẹ gào như dại, dì Thảo bảo trước lúc nhắm mắt mẹ dặn đặt tên con là Thụy, nếu bố còn sống thì về Pleiku cùng dì Thảo nuôi Thụy khôn lớn. Bố luôn nhắc về mẹ bằng tất cả sự yêu thương và trân trọng, mẹ trong tâm trí Thụy hiền dịu đảm đang và dũng cảm tuyệt vời. Bố đã hy vọng rất nhiều ở anh và luôn động viên anh phải sống sao cho thật xứng đáng với mẹ và dì Thảo. Hôm nay toàn những đồng đội cũ của mẹ, bố nghẹn ngào nhớ những ngày cùng mẹ chiến đấu yêu thương. Trời tối sụp nhanh như cái chớp mắt, rừng cây thẫm lại, Ngà thút thít khóc theo các cô. Hương khói nghi ngút, bố lặng lẽ vái ba vái rồi quay đi lau mắt.
Thụy ngồi lặng im nhìn tấm vải dù xanh đã sờn, anh chẳng thể hình dung được khuôn mặt mẹ, bố từng kể mẹ có giọng hát rất hay, nhiều lúc thương binh quá đau đớn vì vết thương mẹ đã vừa xoa bóp vừa hát cho họ nghe. Có cậu tân binh đánh trận lần đầu, bị thương nặng ngay vùng ngực lúc hấp hối xin được mẹ ôm hát ru. Mẹ vừa hát vừa khóc, cậu lính chết trong lòng mẹ nước mắt còn nhem trên má, khuôn mặt trẻ măng ấp vào ngực mẹ như đang ngủ. Ngà cũng hát rất hay, hồi mới cưới nhau nhiều đêm cô hát ru anh ngủ bằng những làn điệu dân ca anh thuộc nằm lòng. Người ta bảo đàn bà hát hay thường đa đoan. Anh chả biết có phải thế không nhưng anh yêu Ngà và mê giọng hát ngọt ngào của vợ. Ngà nhè nhẹ ngồi xuống bên chồng, xếp gọn mọi thứ cất vào chiếc ba lô bạc phếch, giọng cô thoảng như gió:
- Ngủ thôi, mai anh dạy tiết đầu mà.
Ngà ôm anh vào lòng hát nho nhỏ, anh thiếp dần trong vòng tay ấm mềm của vợ. Trăng 13 như hình một chiếc thuyền nan bơi giữa mênh mông mây khói, anh thấy mẹ. Mẹ đẹp lắm, có nét hao hao dì Thảo, mẹ đang hát, xung quanh là những người lính trẻ măng vỗ tay hoà nhịp, tóc mẹ đen dài thả bay bay trong gió. Và cả Ngà nữa, cô cũng đang hát, bé Chíp và bầy học trò ngồi vòng tròn hoan hô. Anh trôi bồng bềnh trong những thanh âm nửa hư nửa thực. Ngoài kia, mùa xuân đang rụt rè trong mơn man gió thảo nguyên. Một tháng nữa, Tết về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét