4.05.2018


                                             Điều ước
                                                        Truyện ngắn Hoàng Thanh Hương

Đêm 30, phố rộn rịp khác thường. Đường Nguyễn Du xe đậu hàng hàng, thu hẹp lòng đường vốn đã chật chội. Nàng chở con chậm chậm, đầu óc vẩn vơ. Thiên hạ giàu nứt đố đổ tường còn mẹ con nàng nghèo rớt mồng tơi. Nàng ước gì mình trúng số. Nàng nghĩ thầm trúng số nàng sẽ mua đất, làm nhà, xây bếp cho chùa Vĩnh Nghiêm, mua xe hơi, mua cho con gái 50 cái váy đủ các loại kiểu dáng màu sắc...
Đêm ba mươi, nàng lách qua đám người xe chật chội, nàng cũng muốn tìm những chậu hoa đang được chủ hàng giao bán tống tháo để kịp về đón giao thừa cùng gia đình, để khỏi phải dọn về mất công mất của, lỗ lãi gì cũng bán, ai thích thì cho lấy lộc. Càng giờ giao thừa đến gần, hoa càng rẻ. Chen lấn mãi nàng cũng kiếm được một chậu hồng, hai giỏ chuỗi ngọc, một chậu hướng dương nở toe toét. Nhìn đống chậu, giỏ bùng nhùng nàng chẳng biết làm cách nào để chở chúng về nhà. Loay hoay, đặt, móc, giữ nàng đụng vào anh. Mông nàng đập vào cái máy ảnh treo trước ngực anh. Nàng ngượng ngùng xin lỗi, anh xua tay bỏ qua. Đầu nàng lóe lên ý nghĩ táo bạo, nàng giữ vội cánh tay anh cất giọng:
- Anh đi một mình, anh khách ở xa về?
- Vâng, tôi ở Sài Gòn.
- Tôi có thể nhờ anh giúp không, tôi mẹ chiếc con đơn, cái đống hoa lá này một mình khó chở quá, anh giúp tôi một đoạn được không, nhà tôi cách đây 2 cây số thôi.
- Ồ, tôi... tôi e...
- Xin anh đừng từ chối. Xin anh giúp cho. Nàng nhìn chăm chắm vào anh chờ đợi.
Anh cau mày nhìn nàng hồ nghi, mặt nàng trắng bạch, tái mét vì lạnh, không phấn son, áo khoác mỏng, ngón tay dài thuôn xinh xắn, ánh mắt trĩu buồn hoang mang. Lưỡng lự vài phút anh gật đầu. Anh lái xe, kẹp phía trước chậu hướng dương, treo giỏ chuỗi ngọc trên tay ga, nàng ôm chậu hồng và xách giỏ chuỗi ngọc còn lại. Xe lách qua những người xe đông kẹt. Hơn tiếng nữa là giao thừa. Nàng thở dồn dập. Ý nghĩ trong đầu nàng nhảy múa. Lách ra khỏi đám đông. Xe bon bon. Nàng thở dồn dập, còn 1 cây số nữa đến nhà. Nàng vỗ vỗ lưng anh ra hiệu dừng xe. Nàng đặt hết giỏ chậu lỉnh kỉnh xuống đất, nàng kéo kín cổ áo cho bớt rét, ánh mắt nàng đầy cương quyết. Nàng nhìn anh, trán anh cau lại, mặt anh biểu lộ sự hoài nghi. Nàng hắng giọng và bắt đầu, giọng run run:
- Tôi biết nói với anh như thế này là dở hơi nhưng tôi xin anh nghe tôi nói 10 phút thôi, rồi sau đó anh muốn nghĩ tôi là loại đàn bà gì cũng được.
Và nàng nói một hơi, giọng mỗi lúc mỗi run, mỗi lúc mỗi vỡ nhòa âm tiếng vì rét, vì tủi nhục. Anh nghe không kịp thở. Người đàn bà trước mặt anh xa lạ, lần đầu gặp. Thậm chí anh chưa nhìn rõ mặt trong nhập nhòa điện đường và đêm đen như mực. Nàng nói một hơi. Cuộc đời nàng rõ ràng phơi bày trước một người đàn ông xa lạ chẳng chút che giấu, nàng cần sự đồng cảm của anh, nàng nghĩ nếu mình mập mờ anh chẳng thể đồng cảm, sự dối trá chẳng bao giờ làm cảm động nổi ai. Mẹ nàng luôn nhắc nàng về sự thẳng thắn, chân thành. Bà dạy nàng “Cây ngay không sợ chết đứng”, bà cũng dạy nàng: Cá không ăn muối cá ươn/ con cãi cha mẹ trăm đường con hư. Ngay từ lúc ngước lên nhìn anh, nàng đã linh cảm anh là người tốt, người có khuôn mặt vuông vức đầy đặn ít khi là kẻ ác. Nàng nói xong một hơi, đứng thở, nước mắt lăn dài. Nàng xấu hổ, tủi thân. Nàng không có nhiều bạn, hoàn cảnh của nàng khiến nàng tự khép kín, đồng nghiệp nơi công sở nàng càng tránh xa, nàng sợ những thơn thớt cười nói vừa đấy, nàng khuất lưng là chụm túm xì xào, thêm bớt rêu rao. Toàn những ác tâm dã ý về chuyện nàng làm mẹ đơn thân. Nàng giơ tay áo quyệt nước mắt, khuôn mặt nàng thoắt lạnh lùng, cương quyết ngước nhìn anh cười mím, nàng bảo thôi ta về, tôi làm khó anh rồi. Trán anh cau lại, tiếng anh cất lên tan loãng ngay vào đêm:
- Con bé tên gì?
- Nó tên Thanh Tâm.
- Cô kể vài điều về nó, lẹ lên!
Nàng lại  nói một hơi. Anh nghe xong, thở mạnh, trán giãn ra. Anh bảo nàng lên xe. Anh bảo nàng lau nước mắt cho kĩ, trẻ con không cần phải thấy nước mắt của người lớn vào đêm giao thừa. Anh chở nàng chạy chầm chậm dọc các con phố, các cửa hàng đã dọn dẹp gần hết, đèn phố vàng vọt trong sương. Quảng trường rộn ràng và đông đúc người đón giao thừa đường phố, những bài hát mùa xuân nối nhau vút lên giữa không trung lồng lộng của đêm cuối năm. Anh gõ cửa một shop lưu niệm bên đường. Ông chủ shop xua tay, cánh cửa tính khép lại bị đôi tay anh đẩy ngược, ông chủ shop nổi cáu, giọng anh nhỏ nhỏ nàng không nghe rõ nhưng cuộc nói chuyện chừng 5 phút thì kết thúc, ông chủ shop mở toang cửa, anh mất hút giữa những kệ tủ sang trọng, 5 phút anh trở ra với con gấu bông trên tay. Con gấu cái, to hơn con bé nhà nàng, hai tay nó ôm trái tim đỏ thắm. Mắt nàng cay xè, nước mắt chảy chẳng kiểm soát được. Nàng không phải người mau nước mắt, nhưng đêm nay nàng đã khóc hai lần. Nước mắt của lòng biết ơn. Đời nàng gặp toàn lũ vô ơn, hóa ra giữa ma quỷ vẫn có nhân thần. Nàng cảm kích cúi đầu miệng lẩm nhẩm mô phật từ bi. Nàng không phải là kẻ viển vông nhưng nhiều khi vẫn tin say sưa vào những phép màu. Nàng sợ khi hết tin vào những phép màu, những đức tin, nàng trở thành một đàn bà độc ác. Những khi nàng tuyệt vọng, nàng tìm đến chùa chiền, thần phật. Gió hu hú, lạnh buốt lưng. Anh bảo nàng lau nước mắt cho kĩ, trẻ con không cần thấy nước mắt người lớn đêm giao thừa. Nàng dạ lí nhí. Nàng hỏi:
- Vợ con anh đâu?
- Vợ tôi mất 6 năm rồi, con gái đã lập gia đình, chúng ở Sài Gòn, tôi từng ở đây 6 năm trước. Cô ấy mất tôi mới vô Nam làm ăn nuôi con. Tôi gửi cô ấy ở chùa Vĩnh Nghiêm. Ngày sống cô ấy năng đi chùa lạy phật.
- Ôi, tôi rất tiếc.
- Cô bao nhiêu rồi?
- Dạ 35.
- Ồ vậy tôi hơn cô 20 tuổi.
- Dạ, có sao đâu!
Nàng nói câu đó xong thấy mình vô duyên. Anh nhấn ga vượt dốc, cua vô hẻm nhà nàng, con bé nghe chuông gọi chạy ra ríu rít: Mẹ ơi, con chờ lâu quá, con sợ. Tiếng anh reo gọi: Thanh Tâm của ba đâu, ba về rồi nè, con gái ba đâu nào? Con bé sững lại mấy giây rồi nó chạy ào ra, tay nó run đến nỗi mở mãi không được chốt cổng. Cánh cửa bung mở nó đứng ngây, mắt mở to và nhìn chăm chắm, anh giang rộng vòng tay, con bé lao đến. Miệng nó không ngừng ba ơi ba ơi ba ơi. Con nhớ ba quá à. Nàng đứng lặng trân, nước mắt chảy trên tràn đôi má cưng nẻ buốt xót. Con bé đu lên dính chặt vào ngực anh. Anh ôm con bé hôn khắp lên tóc lên mắt, nước mắt anh lăn từ từ trên má. Anh chùi vào tóc con bé, bế nó đi vòng vòng quanh khuôn sân hẹp ẩm ỉu mùi đêm. Nàng lặng lẽ dắt xe vào, treo mấy giỏ chuỗi ngọc lên giàn, đặt hai chậu bông hai bên thềm, lặng lẽ lấy nước tưới hoa, lặng lẽ khóa cổng, lặng lẽ đến bên thềm ngồi ôm ngực. Anh đến bên nàng: Em vô sắp đồ cúng giao thừa, anh chơi với con nghen! Nàng dạ lí nhí bước vô bếp. Anh ngắm con bé, nó đẹp như thiên thần, nó cười lộ chiếc răng sún ngộ nghĩnh, nó ôm cứng cổ anh, tay gãi gãi gáy anh nhột nhột, mùi tóc trẻ con thơm ngòn ngọt và mềm mại. Nó giống nàng đôi môi dày mọng, làn da trắng mỏng và bàn tay thuôn xinh xắn, anh chỉ kịp nhận ra thế. Anh ôm con bé vào lòng, anh kể một câu chuyện tưởng tượng anh vừa nghĩ ra cộng với câu chuyện của nàng về những ngày tháng của một người cha tưởng tượng, một gã bạn cùng lớp phải đóng giả gọi điện hỏi han, hứa hẹn. Anh tự hỏi cha ruột của con bé giờ ở đâu, anh ta có nghĩ đến nó, có biết sự có mặt của nó trên đời, có quay lại không để tìm nó nếu biết nó và nàng đang sống tạm bợ nơi căn nhà thuê xập sệ này...  Nàng trở ra với mâm cơm cúng, nàng đã thay đồ, đã tô son, dưới ánh điện sáng anh nhìn kĩ nàng. Nàng rất đẹp, vẻ đẹp mạnh mẽ quyến rũ của người đàn bà đã sống một mình quá lâu. Anh bảo con bé thay đồ mới chuẩn bị đón giao thừa. Anh bê cái bàn nhựa ra thềm, anh và nàng không nói gì, cánh tay thỉnh thoảng chạm vào nhau khi sắp đồ cúng. Anh nhìn nàng cười, nàng nhìn anh lí nhí: Em đội ơn anh nhiều nhiều. Giao thừa, bài “Happy new year” được hát liên tục, khói hương tỏa thơm, anh và nàng đốt vàng mã, con bé ngồi bên dựa vào sườn anh, nó đòi anh ôm ngủ. Nó líu lo đêm nào con cũng mơ được ba ôm ngủ. Mắt nàng lúng túng. Mắt anh cay cay. Nàng dọn dẹp, anh bế con bé bước về phía cửa phòng ngủ, chợt anh khựng lại, quay lnhìn nàng dò hỏi, nàng gật gật, mắt nhìn anh chăm chắm. Căn phòng nhỏ xinh, cái tủ nhỏ xinh, bóng đèn nhỏ xinh, thơm thơm mùi dầu gió, chăn gối sạch sẽ gọn gàng, bình hồng vàng tươi chúm chím. Đàn bà yêu hồng vàng rất kiêu hãnh. Anh nhớ những đóa hồng vàng vợ anh từng mê say thời nàng 30 tuổi, thời anh suốt ngày ghen tuông bóng gió vì nàng đẹp như một bông hồng nên ai cũng yêu nàng. Anh cởi áo khoác, con bé cựa quậy, vòng tay ôm qua người anh, níu giữ. Anh vỗ vỗ. Anh hát nhỏ nhỏ bài “Mùa xuân nho nhỏ”. Nàng chẳng biết làm gì cứ loanh quanh ngoài phòng khách. Anh gọi nàng, nàng vào ngồi khép nép bên chiếc ghế trang điểm. Anh bảo nàng lên giường nằm bên con ngủ đi, đừng lo lắng. Nàng nhìn anh chăm chắm.
Nàng ngồi dựa lưng vào tường, phòng ngủ của nàng, chiếc đèn ngủ, chiếc ghế mây cũ kỹ của nàng, chỗ ngồi trang điểm, đọc sách, ôm con những đêm nóng sốt. Nàng nhìn từng đồ vật của nàng trong thứ ánh sáng vàng vàng quen thuộc của ngàn đêm một mình. Nàng nghĩ mình đang mộng. Đêm nay, anh - người đàn ông xa lạ, người lần đầu gặp, anh đang ngồi trên chiếc ghế mây cũ kỹ của nàng, anh vừa nằm chỗ nàng nằm ấp ủ con mỗi đêm, vừa đắp góc chăn nàng đắp mỗi đêm. Nàng nghe mùi dầu gió lướt qua mũi. Mùi đàn ông. Mắt nàng cộm cộm, sống mũi cay cay. Không phải vì hơi rét từ mái tôn thấp phủ xuống, không phải vì khói nhang bị nhốt vẩn ngược sau những cánh cửa đóng chặt. Nàng lúng túng trong chính ngôi nhà của mình. Nàng kín đáo ngắm người đàn ông ngồi trước mặt. Sống mũi anh thẳng, mắt hơi sâu, khuôn mặt vuông vức đầy đặn. Nàng nhớ lại lúc nàng va vào anh, lúc nàng ngước nhìn anh giữa lô nhô người và hoa. Khuôn mặt ấy, thoáng qua ảo mờ dưới đèn phố nhưng cho nàng cảm giác tin cậy, cho nàng ngay lập tức có ý nghĩ điên rồ nhờ cậy anh đóng giả làm bố con gái nàng. Mọi người mẹ trên thế gian đều có thể làm những điều điên rồ miễn sao con mình hạnh phúc, an toàn dẫu chỉ chốc lát. 3 năm qua, mỗi lần con bé hỏi bố, đòi bố nàng đều phải dối con bố nó đang đi làm xa, nàng tự mua quà nhờ người đem đến tặng con, dặn cô giáo nói về bố nó theo cách của nàng, nhờ K gọi điện hỏi han... nàng vẽ ra đủ trò để phỉnh phờ đứa trẻ thèm bố một cách tạm thời, được ngày nào hay ngày đấy. Nàng sợ hãi ngày nó nhận ra mọi chuyện là sự lừa dối. Nàng sợ nó lớn. Nàng ước gì nó mãi là đứa trẻ 5 tuổi, thơ ngây tin vào tất cả những điều mẹ nói, cô giáo nói. Năm nào K cũng phải đóng vai hứa tết bố sẽ về, năm nào K sau đó cũng phải xin lỗi bố bận việc công ty nên phải ở lại làm, 3 năm như thế. Nàng lúc nào cũng nơm nớp, tim nàng vỡ tan khi con bé sà vào lòng nàng mếu máo mách bố lại không về mẹ ơi! Nước mắt nàng ướt đẫm chùm tóc tơ con gái bé bỏng. Đứa trẻ nào cũng phải lớn, cũng phải già dặn gai góc theo thời gian nhưng nàng cứ ước mãi những điều phi lý. Sung sướng nhất đời người có lẽ là ở quãng trẻ con. Những người đàn ông tìm đến nàng, họ nghĩ đàn bà không chồng như vườn trống. Nàng từ chối mọi ve vãn, đeo đuổi một cách sỗ sàng. Từ sau cuộc chạy trốn của T khi biết cái thai trong bụng nàng đã quá 3 tháng và nàng nhất định không phá bỏ kết quả thứ gọi là tình yêu say đắm, nàng vừa khinh vừa ghét đàn ông thế gian. Chị nàng bảo thế gian còn đầy đàn ông tử tế, mở mắt mở lòng ra mà đón nhận, chấp nhận chứ để hết tuổi xuân lại tiếc đời trôi như nước như bèo. Nhà hai chị em gái, dường như bao may mắn, hạnh phúc thần linh ban tặng hết cho chị còn nàng chẳng biết kiếp trước ăn ở ra sao mà kiếp này gặp toàn xúi quẩy... Đồng hồ tíc tắc, nàng hỏi anh có ghét nàng không? Có thấy phiền phức không? Có thấy nàng vô duyên không? Nàng nói sáng mai anh đợi con bé dậy, cùng ăn sáng, lì xì cho con, đi chùa lễ phật cùng mẹ con nàng rồi mới đi. Anh nhìn nàng bẻ những ngón tay thuôn dài xinh xắn, nhìn nàng lúc lúc ngước lên hít sâu rồi thở ra nhẹ nhẹ để kiềm chế lúng túng. Nhìn nghiêng nàng hao hao vợ anh. Mùi phấn baby lướt ngang mũi, mùi tóc nàng, mùi những áo váy hơi hướm thơm thơm. Lâu lâu rồi lòng anh mới chộn rộn thế. Anh ngước lên hít sâu rồi thở ra nhẹ nhẹ để kiềm chế những xốn xang. Cuộc đời có những sự việc chẳng ngờ. Anh cười tủm tỉm, nhìn chăm chắm khuôn mặt thiên thần của con bé rồi anh nhìn nàng. Anh hỏi nhỏ nhỏ, nàng đáp nhỏ  nhỏ. Có những khi muốn ngưng thở vì chẳng biết nên trả lời anh thế nào, có khi nói liền một hơi sợ ngưng lại anh sẽ chẳng có cơ hội nói tiếp. Tiếng đồng hồ tíc tắc. Đêm trôi, trôi.  Nàng thầm mong trời chậm sáng.
Sáng, anh bảo nàng, anh phải về khách sạn. Nàng lộ vẻ lo lắng. Anh bảo anh về dọn đồ qua đây ở với con mấy ngày rồi anh về Sài Gòn. Nàng lộ rõ vẻ buồn. Con bé đã dậy, đứng sau lưng hai người, nó ôm chân anh nhõng nhẽo, con không cho ba đi Sài Gòn nữa, con hổng cho ba đi đâu hết. Anh và nàng cùng quay lại, cùng ngồi xuống, cùng ôm con bé xoa vỗ, phỉnh phờ, ba không đi làm ăn nữa, ba ở nhà với con. Anh chở con bé và nàng đi dạo phố mồng 1. Phố thơm và rực rỡ nhất ngày đầu tiên của năm mới. Bao năm cách xa, phố đổi khác nhiều nhưng phố vẫn còn dấu vết phố của một thời anh trú ngụ và ra đi. Đến trưa, khách sạn cho người chở hành lý qua nhà nàng. Lần đầu tiên tết nàng đến nhà K, gã bạn nàng nhờ đóng vai cha con bé 3 năm qua qua điện thoại. Anh uống với K, với vợ K. Anh liên tục nói tôi biết ơn hai vợ chồng bạn. Nàng nhìn anh chăm chắm. Hai vợ chồng K nhìn anh, nhìn nàng, nhìn bé Tâm không hiểu mô tê nhưng gật, gật, gật. Rượu vang rót, cạn lại rót. Mặt ai cũng hồng hồng. Nàng cười, mắt rưng rưng.
Tối mồng 1, nàng sắp mâm cúng tổ tiên ngày đầu của năm mới, mùi nhang trầm lan tỏa thơm ngây ngất, mùi hoa huệ ngọt ngào thơm ngây ngất, con bé ngồi trong lòng anh, anh ngồi nhâm nhi ly trà đậm liu riu khói và ngậm lát mứt gừng nàng tự làm. Ti vi hát liên tục những ca khúc xuân. Lần đầu tiên sau nhiều năm nàng giở lại cuốn nhật kí bìa bọc vải hoa, nàng đặt bút nắn nót ghi những dòng tự sự rằng đời người cứ như một giấc mơ và dù không phải kẻ viển vông nhưng nàng vẫn rất tin vào những phép màu và nàng ước gì thời gian chậm trôi, đừng trôi./.
                                                                                                                     H.T.H


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét