Như trăng lơ lửng giữa trời…
(Đọc “Phía trước là bầu trời” – tập truyện
ngắn Hoàng Thanh Hương,
NXB Quân đội nhân dân, năm 2015)
Hà Công Trường - BTV Tạp chí văn nghệ Gia Lai
Tập truyện ngắn “Phía trước là bầu trời” của
Hoàng Thanh Hương lấy hiện thực làm chất liệu để phản chiếu vào góc khuất, vào
những mảnh đời trong xã hội, để “khai quật” lên những mảnh ghép đời bị bỏ quên
trong thế giới người xô bồ. Mạnh mẽ, táo bạo, gai góc mà đa sầu, đa cảm và cũng
đầy nữ tính nên những nhân vật trong sáng tác của chị cho ta cảm giác quen thuộc
như vừa gặp họ hôm qua bên ly cà phê hay đó là chị, là đồng nghiệp hoặc một ta
trong vô vàn ta của xã hội này. 13 truyện ngắn là 13 thế giới với mỗi số phận
khác nhau đan xen bởi rối ren đời mà ở đó sướng/khổ, cô đơn/hạnh phúc… được tác
giả bóc tách tỉ mỉ. Người đọc như được trải nghiệm việc bóc tách từng lớp vỏ “củ
hành” qua 13 mảnh đời của “Phía trước là bầu trời” để rồi nhận
ra “nước mắt rơi tự bao giờ” bởi sau một gia đình tưởng chừng hạnh phúc là sự
khổ đau dằn vặt khôn nguôi,… và sau những gì con chữ hiển hiện là cả một thế giới
tâm hồn đằm sâu của số phận.
Hoàng Thanh Hương cũng như những cây bút văn
xuôi nữ khác luôn dành sự “ưu ái” để nói về giới mình, đó là những người đàn bà
bất hạnh, khổ đau trong tình yêu, cuộc sống. Những nhân vật của chị va chạm
nhau trong sự trói buộc của xã hội, của số phận. Đó là “Nàng” trong “Hợp đồng
thuê đẻ” từ bản hợp đồng thuê đẻ đã đem lòng yêu thương thật sự người
đàn ông tên S, từ mang thai để nhận tiền đến ước mơ, khát khao cháy bỏng cái
thiên chức được làm mẹ, mà quan trọng hơn được có con với người mình yêu. “Bây giờ nàng phát hiện mình thèm có con với
anh, thèm vô cùng. Không sợ cháo, sữa, bột, bỉm khai mù, không sợ cơ thể vỡ nở
tung tóe, bụng vú rạn sệ nữa” (Hợp đồng thuê đẻ, tr.37). Cùng cảnh
ngộ với “Nàng” có “Cô” trong “Cơn mưa không dừng lại” khi “cô thèm đến lồng lộn một đứa con quẫy đạp
trong vòm bụng”. Nhưng ước mơ tưởng gần gụi ấy trở nên xa vời với người phụ
nữ như cô “cô gần như mất trí khi dòng
kinh đỏ bầm tuôn xuống bệ cầu, cô tức tối vứt tung tất cả những thứ có trước mặt,
gầm gừ như bị điên, đập đầu vào tường đến chảy máu, cài chặt cửa buồng ngồi
khóc uất ức mặc tiếng anh đập cửa nài nỉ dỗ dành” (Cơn mưa không dừng lại,
tr.46). Ước mơ tưởng như đã nằm trong thiên chức của phái nữ lại trở nên xa vời,
mong manh với họ. Tác giả bằng sự nhạy cảm, bằng sự tinh tế đã bóc tách những lớp
vỏ ẩn sâu trong những người đàn bà cá biệt, mạnh mẽ để người đọc nhìn được, cảm
được cái cô đơn, cái lẻ loi, cái khát vọng đến cháy bỏng của họ - khát vọng
tình yêu, gia đình và cả những đứa con.
Xuyên suốt cả tập truyện “Phía trước là bầu trời”
là những người đàn bà – họ khác nhau về hoàn cảnh sống nhưng giống nhau ở đức
hi sinh, lòng vị tha và cả khát khao cháy hết mình cho tình yêu, cho hạnh phúc.
Ta gặp Nhi trong “Phía trước là bầu trời”, Sâm trong “Sau bình minh là em”, Huệ
trong “Cơn mưa không dừng lại”, vợ S trong “Hợp đồng đẻ thuê”...v.v. Ở
họ đều có những nỗi đau giấu kín, đó là sự đổ vỡ trong hạnh phúc gia đình, là
khát khao muốn được yêu thương, được ghì nén vào trong những cái ôm cồn cào
mang tên “Hạnh phúc”. Nhà văn chưa thực
sự đi sâu vào việc thể hiện nội tâm của nhân vật nhưng tự bản thân nhân vật đã
thể hiện điều đó. Những dằn vặt, những giọt nước mắt lăn dài của Huệ khi bồng
con mình khiến ta không cầm được nước mắt… Có đau đớn nào hơn, xa xót nào hơn và
ám ảnh nào hơn khi tiếng nựng con đầy yêu thương, hờn tủi của Huệ buột ra tự
nhiên đến xé lòng “Cu chó ghét quá, biết
lạ cơ đấy. Tôi bồng tý rồi tôi phải đi, chắc cả năm nữa mới gặp, thế mà lẫy à,
hư à?” (Cơn mưa không dừng lại, tr.52). Hoàng Thanh Hương bằng sự tinh
tế, bằng cái cúi nhìn quan tâm về những góc khuất đã “sống” vào trong chính
nhân vật của mình, cho nhân vật của mình một điểm tựa để “vin vào mà đứng dậy” trước bao sóng gió, cay đắng nghiệt ngã của xã
hội hiện đại. Những người đàn bà ngác ngơ, đi kể chuyện riêng tư của đời mình
mà chung cho “một nửa thế giới”, những người đàn bà đi tìm hạnh phúc mà hạnh
phúc cứ vời xa không thể nào nắm bắt. Đó là “Chị” trong “Khi yêu” và Ả trong “Chuyện
nhỏ nhặt” – họ ngỡ đã tìm được tình yêu nhưng rồi lại mất đi hoặc chơi
vơi trong tình yêu ngộ nhận, trốn chạy cô đơn bằng hôn nhân không tình yêu…
Nhà văn “ưu ái” cho giới mình nhưng nếu bảo chị
đang lên tiếng để bảo vệ nữ quyền thì chưa chắc. Bởi thế giới nhân vật của tác
giả như một lát cắt đi qua xã hội hoặc có lẽ nhà văn đã bê nguyên xi những gì ngoài
đời thật đó vào trong sáng tác của mình, khiến đọc xong ta cứ ngờ ngợ đã gặp
“Cô”, “Chị”, “Ả”, “Nàng” đâu đó hôm qua, hôm nay và ngay trước mặt khi gấp sách
lại. Bằng sự từng trải của “người đàn bà qua hai lần lửa”, tác giả buông tiếng
thở dài đồng cảm cho “Nàng” trong “Bóng” với chuyến đi của linh hồn “dạo
qua quỷ môn quan” để sống lại với tình yêu đích thực của mình – thứ tình yêu vụng
trộm, tội lỗi nhưng đam mê, cuồng say… “Thị” trong “Giới hạn” với những trận
đòn ám ảnh từ chồng, với những vẩn vơ trong tâm hồn những suy tư, dằn vặt, nửa
buông bỏ, nửa cam chịu, nửa chẳng đặng đừng. Giới hạn – như một câu hỏi, như một
câu trả lời nó như một làn ranh giới nhỏ mỏng manh mà tác giả và nhân vật của
mình không đủ dũng cảm để bước qua, để chấm dứt. Chị đã có một “Giới
hạn” với nút thắt chưa được mở, với một cái kết dở dang để cho độc giả
suy ngẫm, suy diễn… tặc lưỡi.
“Phía trước là bầu trời” – đứa con
tinh thần thứ 5 này của nhà văn nữ tuổi 37 có nhiều trường đoạn sex, có thể nói
không ngoa rằng sau nhân vật nữ thì sex cũng là chất liệu xuyên suốt toàn bộ
tuyển tập. Kiểu viết của chị đôi khi vụn vặt, đầy cảnh yêu đương với “dưa cà, mắm
muối” nhưng không dễ dãi vì thế văn chị dễ đọc, dễ hiểu, dễ thấm. Là phụ nữ,
tác giả luôn hướng bạn đọc đến những nỗi đau của đàn bà và tính nhân bản sau mỗi
“cánh đồng chữ” mình gieo.
Viết về sex không còn là cái gì ghê gớm nữa mà
nó như chất xúc tác để tác giả và nhân vật của mình “phiêu” theo cảm xúc. Nhiều
cuộc tranh luận về sex nhiều ý kiến về nó nhưng theo thời gian và sự du nhập của
“giao thoa” văn hóa – sex đi vào văn chương như một yếu tố nghệ thuật, yếu tố
truyền cảm hứng, chuyển tải những ẩn ức thầm kín trong chiều sâu tâm hồn. Viết
sex dễ mà khó bởi chỉ một không gian, một vài từ ngữ không đúng chỗ nó sẽ trở
nên dung tục. Chính vì vậy viết sex đòi hỏi cao không chỉ ở “tài” mà còn ở “nghệ”
nếu làm được điều này nó sẽ góp phần đưa trí tưởng tượng của độc giả đến những
ý nghĩa nhân văn trong từng động tác, từng biểu tượng giới. Hoàng Thanh Hương
viết truyện với nhiều yếu tố tính dục, nhiều chi tiết sex nhưng chị chỉ mới chú
trọng vào “chuyện” nhiều hơn “văn”. Có thể kể đến “Nàng chẳng để anh nói nhiều, ghì lấy vai anh siết chặt. Sông đêm ấy se
lạnh, bãi cỏ mềm ướt hơi sương, chiếc áo mưa sột soạt, xô lệch nhàu nhĩ dưới sự
say mê của hai người đang yêu…” (Mùa sông hát, tr.139) hay “Ả cong cuốn bỏng cháy trong vòng tay tôi mơn
siết điên cuồng, hờn ghen, nuối tiếc, tuyệt vọng. Tôi cắn làn vai ả, ả cào xước
hông tôi” (Chuyện nhỏ nhặt, tr.101). Tình dục khi thoát khỏi “vùng cấm” của
văn chương truyền thống tạo nên một sự thay đổi lớn trong sự tiếp cận “bản ngã”
con người. Yếu tố sex trong giọng văn của Hoàng Thanh Hương được miêu tả như một
niềm khát khao, mong mỏi, sự tự nguyện dâng hiến xuất phát từ tình yêu, từ đòi
hỏi chính đáng của bản năng sinh lý bị kiềm thúc bởi đạo đức xã hội. Sex trong
văn của chị chỉ dừng lại ở mức độ “bề ngoài” nghĩa là chỉ mới diễn tả được màu
xanh của lá nhưng không chạm được sức sống, tâm hồn vẻ đẹp của lá… Đó cũng là cái
thiếu, cái “chưa được” của nhiều cây bút viết về sex chứ không riêng gì Hoàng Thanh Hương bởi chưa
ai vượt qua được sự “kìm hãm” của chính bản thân mình. Họ chỉ đi men bên bờ của
dòng sông mà không dám một lần đặt chân xuống dòng nước, không dám đi ngược
dòng, kiểu đi e ngại ấy sao biết nước mạnh, nông, sâu. “Phía trước là bầu trời” của
chị, tạm xem như một sự thể nghiệm ở hướng đi, hướng tiếp cận nội tâm nhân vật
mới nếu như vậy thì tuyển tập đã khá thành công - thành công ở sự nhuần nhuyễn
trong “gợi tả”, trong việc hướng bạn đọc liên tưởng…
Hoàng Thanh Hương trong tuyển tập lần này ngoài
việc đồng cảm, còn góp tiếng nói phê phán lối sống thực dụng và sự xuống cấp của
những giá trị đạo đức (dượng cưỡng hiếp con gái của vợ - Chuyện nhỏ nhặt), những tệ
nạn xã hội (mại dâm, lọc lừa, tham ô, hối lộ và trụy lạc của một số quan chức…),
tác giả còn lồng ghép báo chí vào trong chất truyện. Những tác phẩm này không
nhiều và được nhiều người thử nghiệm thành công (nhà văn Thuận), qua đó tác giả
có một cách nhìn thẳng thắn, mạnh dạn, một thái độ nhập cuộc trước những vấn đề
nóng bỏng của thực tế… Ta gặp Hương “gặp chất Thuận” trong “Sau
bình minh là em”, “Mùa sông hát” hay “Nơi rừng
lặng gió”… Chất báo chí trong sáng tác của chị thể hiện ở cách miêu tả
gãy gọn, tính sự kiện người thật việc thật được đan cài bởi những hư cấu “có ý
đồ” tạo nên “gia vị” cho tác phẩm.
13 truyện ngắn, 13 không thời gian với giọng văn
nhẹ nhàng không “lên gân”, nhà văn Hoàng Thanh Hương đưa đến cho bạn đọc những
góc khuất của cuộc sống hiện thực, những mảnh đời, những người đàn bà chịu
thương, chịu khó với khát khao tìm kiếm hạnh phúc, tình yêu.
Còn nhiều điều chưa hài lòng về “Phía
trước là bầu trời” còn đó những cái lắc đầu luyến tiếc, còn nhiều điều “giá
như” dành cho tác giả… Nhưng như tiêu đề của tập truyện để độc giả hi vọng vào
chị - một nữ tác giả trẻ của vùng đất Tây Nguyên hào phóng nắng gió, mênh mông
núi đồi, ghềnh thác... vào phía trước… vào một bầu trời đầy sáng tạo… trên miệt
mài cánh đồng chữ của tác giả và đồng nghiệp… Hy vọng, chờ đợi… như trăng lơ lửng
giữa trời…
HCT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét